Khi bạn yêu một chàng trai đang trong thời kì đầu xây dựng sự nghiệp của riêng mình, bạn sẽ phải đánh đổi rất nhiều thứ, từ bỏ những ích kỉ , mong muốn của bản thân chỉ vì chàng trai ấy,... bớt đi những hờn dỗi, những đặc quyền mà con gái đáng được nhận,... để chàng có thể tập trung cho công việc của riêng mình và không tốn quá nhiều thời gian nghĩ cho bạn.
☛1. Bạn sẽ cảm thấy cô đơn nhiều hơn những cô gái đang yêu khác
Sẽ có những lúc, chàng bận rộn quá mà quên đi những cuộc hẹn trước giữa hai bạn, để bạn phải ngồi chờ đợi trong quán cafe một mình, hay lang thang một mình trên những con phố . Lúc ấy, bạn sẽ cảm thấy mình bị bỏ rơi và cô đơn biết mấy .
Hay những buổi chiều cuối tuần, bạn không được hẹn hò cùng chàng, không được nắm tay nhau đi dạo phố, không được cùng nhau đi xem phim hay cùng nhau đi ăn những món ăn ưa thích như những cặp đôi khác….
☛2. Đôi lúc bạn sẽ cảm thấy cô đơn ngay cả khi ở bên cạnh người đó
Những ngày mưa, hay những hôm cả hai đứa muốn đổi gió, bạn đến nhà chàng chơi, nấu những món ăn chàng thích,… nhưng chàng chỉ cắm mặt vào "cô vợ" máy tính yêu quý và dường như không quan tâm đến bạn . Hay những buổi đi chơi, chàng cứ nói về những chuyện "chẳng liên quan" gì đến chuyện của hai đứa, khiến bạn chỉ biết ngồi nghe, nhưng không hiểu gì thì những lúc ấy, bạn chẳng cảm thấy chán lắm hay sao?
☛3. Bạn sẽ lung lay suy nghĩ bởi những lời nói của bạn bè, gia đình về chàng
Khi yêu một chàng trai đang trong thời kì mới bắt đầu startup, hẳn bạn sẽ phải nghe không ít lời khuyên của bạn bè về người yêu mình:
- Biết nó thành công hay thất bại? Nó thất bại thì nó có nuôi nổi mày không?
- Nhìn người yêu tao xem, anh ấy không cần startup, anh ấy đi làm ở công ty, dưới bao nhiêu người, nhưng ít ra vẫn không để tao chịu khổ, có nhiều thời gian dành cho tao.
... Những lúc như thế, bạn sẽ cảm thấy đắn đo lắm về sự lựa chọn của mình.
NHƯNG
Một lúc nào đó ngồi lại, bạn hãy hiểu cho chàng, cho con đường mà chàng đang chọn. Con đường ấy đầy khó khăn thử thách khiến chàng phải bớt đi rất nhiều thời gian dành cho bạn nhưng nếu bạn vẫn quan tâm chàng, thì tình cảm chàng dành cho bạn sẽ ngày càng nhiều hơn thôi chứ không ít đi đâu, thật đấy! Thậm chí, sau này khi nhìn lại, chàng sẽ vô cùng biết ơn bạn khi đã ở cạnh trong những lúc khó khăn nhất của tuổi trẻ.
❝Tình yêu thật sự, không phải là những câu nói "em yêu anh" trống rỗng, mà là lúc bạn mỉm cười và nói "em tin anh" khi cả thế giới đều đang quay lưng với người yêu bạn.❞
Người ta thường nói, yêu là tin tưởng vào người mình yêu . Vì vậy, nếu bạn đang yêu thật sự, thì hãy tin tưởng chàng, vì một người đàn ông thật sự, sẽ không bao giờ muốn để người phụ nữ của mình phải chịu khổ đâu...
Có thể yêu một người đang trong giai đoạn startup, đôi lúc bạn sẽ cảm thấy nản chí, cô đơn, lạc lõng,... nhưng đừng quá buồn, hãy nghĩ đơn giản rằng chàng đang xây dựng tương lai cho hai đứa, rồi một ngày nào đó, chàng sẽ khiến bạn tự hào với bạn bè, với gia đình... Vì vậy, nên hãy cứ yêu đi. "Yêu là hi sinh tất cả cho người mình yêu". Cô đơn 1 chút thì có sao, chỉ cần trong tim họ, lúc nào cũng có chỗ của bạn là được rồi.
Trong cuộc sống không nên so sánh, một người lái chiếc xe Mercedes-Benz giá 4 tỷ, nhưng họ có thể vay ngân hàng tới 20 tỷ, cuộc sống của họ thực sự đang rất khốn đốn. Một người đi chiếc xe Volkswagen 500 triệu, nhưng họ có thể đang nợ ngân hàng tới 2 tỷ đồng, cũng đang ở trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng.
Một người đi chiếc xe đạp điện 6 triệu, nhưng họ vẫn có 60 triệu gửi ngân hàng. Họ sống một cuộc sống thảnh thơi.
Lúc 3 người gặp nhau ở trên đường, người đi xe đạp điện ngưỡng mộ người lái xe Volkswagen, người lái xe Volkswagen ngưỡng mộ người lái xe Mercedes-Benz, người lái xe Mercedes-Benz lại mong muốn có được cuộc sống thảnh thơi như người đi xe đạp điện.
Đây chính là thực tại trong xã hội, ai cũng có thể trở thành nô lệ của đồng tiền, nô lệ của cuộc sống! Người đi xe hàng tỷ không phải lúc nào cũng có thể vui mừng.
Mèo thích ăn cá, nhưng mèo lại không biết bơi. Cá thích ăn giun, nhưng cá lại không thể lên bờ. Thượng đế mang đến cho bạn rất nhiều thứ hấp dẫn, nhưng lại không cho bạn dễ dàng đạt được nó.
Nhưng, cũng không thể cứ đổ máu thì kêu đau, sợ tối thì bật điện, nhớ nhung thì liên lạc, ngày hôm nay với bạn là chuyện lớn, nhưng có thể ngày hôm sau lại là chuyện nhỏ. Cuộc đời giống như cây bồ công anh, nhìn có vẻ tự do, nhưng kỳ thực lại là thân bất do kỷ.
Có những chuyện không phải là không thèm lưu tâm, mà là có lưu tâm cũng chẳng làm được gì. Chỉ biết dốc toàn lực của mình để ứng phó là được, cuộc đời không có nếu, chỉ có hậu quả và kết quả …
Đời là bể khổ, bây giờ bạn không khổ, sau này sẽ càng khổ
Vạn sự tương sinh tương khắc, không có lên thì không có xuống, không có thấp thì không có cao, không có đắng thì không có ngọt.
Chỉ khi biết thế nào là mệt mỏi, thì mới cảm nhận được thế nào là an nhàn; nếm qua cay đắng thì mới biết thế nào là ngọt bùi. Nhân lúc đang còn trẻ, dũng cảm bước đi, nghênh đón phong sương gió mưa, tôi luyện bản thân, có thể độ lượng, có thể nhìn xa trông rộng, thì hạnh phúc mới đến.
Trên thế giới này ngoại trừ bạn ra, thì không có ai có thể thực sự giúp đỡ bạn, nếu có giúp thì cũng chỉ là tạm thời. Rất nhiều người đã từng nếm thử “trứng luộc trong nước trà”, vỏ trứng nứt càng nhiều, thì trứng ăn càng ngon miệng. Tương tự như vậy, trong cuộc sống trải nhiệm càng nhiều, trắc trở càng nhiều thì sẽ càng có hương vị.
Khổ có thể giúp một người trưởng thành
Trứng gà bị vỡ do tác động từ bên ngoài là đồ ăn, bị vỡ do tác động từ bên trong thì chính là sinh mệnh. Cuộc sống cũng vậy, làm vỡ từ bên ngoài là áp lực, làm vỡ từ bên trong chính là trưởng thành.
Nếu bạn chờ người khác làm vỡ bạn từ bên ngoài, thì nhất định bạn sẽ là món ăn của người khác; nếu bạn có thể đánh vỡ chính mình từ bên trong, như vậy bạn sẽ thấy rằng mình đã thực sự trưởng thành, cũng giống như là được tái sinh.
Nhìn thấy một con bướm đang giãy giụa muốn thoát ra khỏi cái kén, có người hảo tâm giúp nó thoát ra. Nhưng không ngờ rằng, sau khi con bướm thoát ra ngoài, nó lại không thể duỗi đôi cánh ra được, và cuối cùng thiệt mạng.
Giãy giụa chính là điều con bướm cần làm để trưởng thành, lúc đó bạn giúp nó thoải mái, nhưng sau này nó sẽ không có đủ sức mạnh để đối mặt với những thử thách sẽ phải gặp trong cuộc đời.
Nếu bạn muốn hóa thân thành con bướm, thì bạn phải chịu đựng được nỗi khổ của quá trình giãy giụa ở trong kén, vậy thì mới có thể dang cánh bay cao được.
Trong cả cuộc đời, bạn phải tôn trọng bao nhiêu người, thì sẽ có bấy nhiêu người tôn trọng bạn.
Bạn tin tưởng bao nhiêu người thì sẽ có bấy nhiêu người tin tưởng bạn.
Bạn có thể giúp bao nhiêu người thành công, thì sẽ có bấy nhiêu người giúp bạn thành công!
Trên thế giới này, người giàu có nhất, thường là người vấp ngã nhiều nhất. Người có thể thành công là người mỗi lần vấp ngã, không chỉ có thể đứng dậy, mà vẫn có thể kiên trì tiếp tục bước đi.
St Nguồn Lê Thẩm Dương
Em đừng giận anh, vì anh đang khởi nghiệp.
Anh phải làm gì đó để chuẩn bị cho tương lai.
Đừng buồn anh nếu anh có hờ hững,
chẳng nhắn tin, chẳng đoái hoài gì em.
Anh cũng chẳng like, chẳng share những gì em viết.
Nhưng em biết mà, anh vẫn ở bên em.
Em à,
có bao giờ em tự hỏi.
Tương lai của hai ta sẽ là gì sau vài chục năm nữa.
Anh thì anh vẫn thường nghĩ,
khi về già ta sẽ đạp xe.
Sẽ rong ruổi trên khắp nẻo quê hương.
Ngắm nhìn cuộc sống mỗi buổi sáng vươn mình.
Thật tuyệt phải không em?
Nhưng,...
Chẳng thể nào có một tuổi già viên mãn,
với một tuổi trẻ hờ hững và lười biếng em ạ.
Không,...
Anh không chấp nhận để tuổi trẻ hoài phí như vậy.
Em đừng giận anh, anh phải lo việc lớn.
Em ơi,...
Thân làm trai chả nhẽ ngày tám tiếng,
ăn rồi ngủ, thủ thường thế sao em?
Chả nhẽ cứ gom cho đầy túi,
rồi vỗ ngực tự xưng danh.
Em thấy không?
Có biết bao người trẻ,
sáng phê, tối nhậu, nửa đêm ngôn tình...
Họ tê liệt để tuổi trẻ trôi qua như vậy đấy.
Trớ trêu thay, họ lại là người phán xét cuộc sống này.
Đêm ngày, họ gào rú đòi công bằng,
đòi Đất Nước phải trả ơn cho họ.
Có vẻ như là vậy.
Em đừng giận anh, sao anh hay hào sảng.
Giúp người sao chẳng chịu lo thân.
Em có hiểu không?
Ý nghĩa tột cùng của cuộc sống,
là vì người khác mà cho đi đấy em ạ.
Thật nực cười,
khi ta cứ mải miết đi tìm chân lý,
nhưng trong bụng lại lấp đầy nỗi oán than.
Không chịu mở lòng đón nhận nguồn vui mới.
Cứ tủn mủn tùn mùn chẳng giống ai.
Thôi em ạ,
đừng giận anh nữa nhé.
Cứ để anh lo việc nước việc nhà.
Để anh lo cả việc của hai ta!...
Em đừng giận anh, đừng giận anh.
Nguồn: eakar
Phim ngắn cảm động về tình yêu của một Thiên Bình ngốc ngếch
Cái tuổi dở dở ương ương khi yêu đương chẳng còn mang lại những điều mới lạ khi cảm xúc trong ta đã bắt đầu chai sạn và ngỡ ngàng nhận ra mình “già” mất rồi… Để giờ bạn bè ta cứ phải nhắc nhở hoài: “Già rồi, yêu thôi”.
Khi tuổi không còn trẻ nữa, khi tình yêu đi qua cũng chẳng thể lưu lại được những mộng mơ ngày nào, khi bản thân sắp tự đốt cạn hết chút nhiệt huyết còn sót lại trong cảm xúc, ít nhất hãy hết mình yêu một lần.
Bởi trải nghiệm tình yêu có khi nào là muộn đâu?
Như những người đã không còn trẻ, khoảng thời gian trưởng thành đã biến họ trở thành những con người khác. Cảm xúc thay đổi, lý trí thay đổi, và ngay cả suy nghĩ cũng thay đổi. Hoàn toàn không giống với những người trẻ, họ có một trái tim cứng cáp hơn, và có một quá trình lớn lên phức tạp hơn. Chắc hẳn không thể thiếu đau thương.
Thế nên, chưa nói đến yêu đương, ngay cả cảm xúc cựa quậy trong tâm hồn cũng dần dần trở nên chai sạn đi nhiều lắm.
Khi không còn trẻ nữa, khoang chứa tình cảm trở nên nguội lạnh, dường như ý thức tự động đóng lại để lười biếng không muốn chứa thêm bất cứ hình bóng nào nữa, cũng chẳng thể bận tâm nhiều đến việc yêu thương.
Khi không còn trẻ nữa, có quá nhiều việc phải làm, có quá nhiều mục tiêu phải phấn đấu, lại càng có nhiều trở ngại cần phải vượt qua. Những mối quan tâm nhộn nhạo đời thường xâm chiếm hết khoảng trống quý báu.
Chẳng còn chỗ để dành cho những cảm xúc yêu đương, còn thời gian thì cứ liên tục trôi đi chẳng hẹn trước, cơ hội bắt đầu một tình yêu cũng lặng lẽ mà lần lượt vuột mất, đến khi mỏi quá dừng lại thì bên cạnh mình chẳng còn ai nữa. Cảm giác đơn độc xuất phát từ đó, để rồi bất chợt sau đó lại ước ao có ai đó bên cạnh.
Đừng hiểu nhầm ý của tôi. Tôi nói không còn trẻ, không có nghĩa là đã già, càng không phải đã đi qua hết tuổi trẻ. Chỉ là cách nói tự trào phúng của chính những người đã vượt qua giai đoạn trưởng thành, và chững lại giữa bản lề lát cắt một phần cuộc đời. Những người mang trong mình vô vàn nỗi niềm, vô vàn nỗi ưu tư, vì đã vượt qua một thời gian dài và đối mặt với quá nhiều biến động để thoát kén.
Họ có thể vẫn còn trẻ về tuổi tác, nhưng tâm hồn thì đã không còn kịp trẻ nữa. Và họ đôi khi cứ tự an ủi bản thân rằng, tình yêu mãnh liệt chỉ ở cái độ tuổi ô mai vô lo vô nghĩ, rằng họ đã qua cái thời kỳ mà cả trái tim lẫn tâm hồn đều rạo rực những cảm xúc ngây ngô.
Nhưng không phải đâu, ai cũng vậy, ở tuổi nào cũng vậy, đến một lúc nào đó, trong một khoảng thời gian nào đó, nhất định sẽ cảm thấy khao khát yêu thương hơn bao giờ hết.
Hãy dang rộng cánh tay mà đón nhận tình cảm đi. Đừng để cảm xúc chết hết, đừng bỏ lỡ cho mình cơ hội tìm được người yêu thương thật lòng.
Bạn có thể 22 tuổi, 24 tuổi, 26 tuổi, thậm chí 30 tuổi cũng chẳng sao. Đừng vì bất cứ lý do gì mà trì hoãn thêm nữa.
Bạn có thể nói với tôi, rằng kể cả bạn muốn yêu nhưng đâu phải lúc nào cũng có cơ hội, bạn có thể nói với tôi rằng tình yêu đâu phải cứ muốn là được. Thực ra tình yêu dễ tìm lắm, chỉ cần bạn đủ tinh tế, đủ chân thành, đủ kiên nhẫn và tự tin để phát hiện ra nó.
Đừng vì đã không còn trẻ mà tự tước bỏ đi của bản thân mình quyền được yêu thương.
Đừng vì đã không còn trẻ mà để lý trí lấn lướt quá nhiều, cho rằng chẳng cần đến tình yêu mà cũng có thể hạnh phúc.
Đừng vì đã không còn trẻ mà lo sợ sẽ bị tổn thương mà không dám kiếm tìm, đừng sợ cảm giác tuyệt vọng mà cứ dần dà bỏ lỡ cơ hội.
Đừng vì đã không còn trẻ mà băn khoăn cái này, dè chừng cái kia, để rồi sau này nhìn lại mới thấy ân hận.
Đừng vì không còn trẻ mà khắc nghiệt với tình yêu.
Đừng vì đã không còn trẻ mà cố lừa dối bản thân để nhắm mắt đưa chân bước qua mọi cơ hội kiếm tìm hạnh phúc.
Bởi bạn biết đấy, xung quanh bạn còn có rất nhiều người yêu mến bạn. Họ chỉ ở quanh quẩn đâu đây thôi. Vậy nên những người không còn trẻ tuổi của tôi ơi, hãy lạc quan lên và yêu đi.
Còn điều gì phải chần chừ nữa đâu? “Già” rồi, yêu đi thôi!
Tuổi thanh xuân giống như cơn mưa rào. Dù cho từng bị cảm lạnh, bạn vẫn muốn được đắm mình trong nó lần nữa.
1. Sẽ có những người tốt hơn thay thế kẻ rời bỏ bạn
Mối quan hệ giữa người với người rất phức tạp và khó hiểu. Mỗi chúng ta đều có bạn thân nhưng cuối cùng lại trở thành người dưng. Chúng ta từng có mối tình tuyệt vời song rốt cuộc mỗi người một nơi…
Khi còn trẻ, bạn bè là một phần quan trọng trong cuộc sống. Họ là anh chị em, chiến hữu, tri kỷ, là những người bạn có thể sẻ chia sở thích, niềm vui, nỗi buồn.
Nhưng sự thật thường không như những gì bạn mong đợi. Đôi khi, những mối quan hệ bạn tưởng như không thể chia cắt cũng có thể chấm dứt vì một lý do hay hiểu nhầm nào đó.
Duy trì một mối quan hệ là việc không dễ dàng. Đối với người trẻ mới phần nào hiểu về các quy tắc và chuẩn mực xã hội, để làm được điều đó, thậm chí còn khó khăn hơn.
Một ngày nào đó, bạn sẽ nhận ra rằng: Thời gian không chỉ dạy cho bạn về sự phản bội và dối trá, mà còn dạy bạn tin tưởng một người là điều khó đến thế nào.
Tuy nhiên, đừng vì từng bị phản bội hay bỏ rơi mà mất hết niềm tin vào người khác. Bạn nên suy nghĩ thoáng hơn rằng, bạn còn trẻ và còn nhiều người khác tốt hơn sẽ đến trong cuộc đời bạn.
Mỗi người đến hay đi đều có ý nghĩa nhất định, họ sẽ giúp bạn nhận ra giá trị của mình và những gì bạn mong đợi.
2. Bạn sẽ chẳng thể nhớ hết những điều ngốc nghếch mình làm
Nữ văn sĩ người Áo - Marie von Ebner-Eschenbach - từng viết: “Tuổi trẻ thì ta học, tuổi già thì ta hiểu”.
Bạn từng thi trượt vài lần. Bạn nói dối cha mẹ. Bạn thậm chí đánh nhau khi không thể hòa giải với ai đó. Bạn từng say rượu vì thất tình hay công việc không như mình mong muốn...
Đó là những điều bạn có thể trải qua khi còn bồng bột. Nhưng bạn nên cảm ơn tất cả vì điều đó giúp bạn trở nên mạnh mẽ và trưởng thành hơn.
Bằng cách nào đó, tất cả mọi thứ hội tụ trong con người bạn nhìn thấy trong gương mỗi sáng. Bạn có thể thích hoặc không thích người đó, nhưng đó chính là con người bạn.
Nếu bạn không thích bạn của hiện tại, hãy cố gắng thay đổi để trở thành người hoàn thiện hơn, thay đổi từ chính những sai lầm trong quá khứ.
Nhận ra giá trị của tất cả khoảnh khắc ngốc nghếch và xấu hổ thật không dễ dàng, đặc biệt khi điều đó khiến cuộc sống bạn thay đổi. Nhưng cuộc sống là quá trình dài ở phía trước. Hãy bao dung với những lỗi lầm của bản thân và đừng ngại khi bị người khác chê cười.
Đó là những trải nghiệm quý giá của quãng đời tuổi trẻ trên con đường trưởng thành.
3. Những gì người khác nghĩ về bạn không quan trọng
Hầu hết chúng ta đều chịu áp lực với suy nghĩ “Họ sẽ nghĩ gì về tôi nếu...”. Có lẽ, bạn đôi khi vẫn bận tâm tới lời đánh giá của mọi người về cách bạn ăn mặc, những gì bạn làm, cách bạn cư xử và những người bạn giao du với... hàng nghìn thứ khác.
Nhưng nếu dành thời gian suy ngẫm, bạn sẽ nhận ra rằng con người đánh giá về nhau là điều hết sức bình thường. Đơn giản như ngay cả bạn, khi nhìn thấy gì đó khác thường hay thấy một người có hành động kỳ lạ trên đường phố, bạn cũng sẽ nói lên cảm nhận của mình về họ.
Và rất có thể 10 phút sau bạn sẽ quên luôn điều mình vừa nói.
Cố gắng chứng minh bản thân là điều khó khăn, đôi khi bạn e ngại những định kiến của người khác dành cho mình. Nhưng thật sự không mấy ai suốt ngày để ý và chỉ trích bạn vì họ còn bận rộn với vấn đề riêng của mình.
Nếu hiểu được điều này, mọi lo lắng sẽ qua đi. Bạn cũng sẽ nhận ra rằng, nếu ai đó dành quá nhiều thời gian để nói xấu bạn thì hoặc là họ ghen tỵ với bạn, hoặc cuộc sống của họ quá vô nghĩa đến nỗi phải giết thời gian vào việc để mắt tới những gì người khác làm.
Bạn thật sự không phải bận tâm và lo lắng về những gì người khác nghĩ về mình, vì cuộc sống là của bạn và mọi quyết định đều nằm trong tay bạn. Nếu bạn làm sai, đó là sai lầm của bạn, bạn tự chịu, chứ không phải ai khác.
4. Tuổi trẻ là thời gian tuyệt vời để khám phá bản thân
Khi tuổi trẻ qua đi, bạn sẽ không còn cơ hội để sửa chữa hay thay đổi những gì đã làm.
Là người trưởng thành, bạn có thể tự chủ về kinh tế, không phải chịu sự quản thúc của cha mẹ và làm mọi điều mình muốn. Nhưng những điều tốt đẹp thường có giá nhất định: cái giá của sự thực tế.
Chẳng bao lâu, bạn sẽ bắt đầu cảm thấy áp lực với công việc, học hành, lập gia đình... Nghe có vẻ xa vời, nhưng mọi thứ sẽ tới rất nhanh mà đôi khi bạn không thể ngờ tới.
Khi đó, ở cương vị người đã trưởng thành, bạn thấy thú vị với cuộc sống mới mẻ. Nhưng cùng với đó, bạn sẽ có cảm giác giống như đã bỏ lỡ điều gì đó.
Có thể dưới áp lực của sự trưởng thành, bạn sẽ thấy mình không còn dám ước mơ và là chính mình. Bạn cũng không còn bất chấp cả thế giới để làm điều mình thích.
Bạn cũng nuối tiếc vì không còn tràn đầy năng lượng để làm những điều điên rồ, thức thâu đêm hay sống như không còn ngày mai. Bởi nhiệt huyết tuổi trẻ là món quà bạn chỉ được hưởng trong vài năm ngắn ngủi.
Chỉ khi còn trẻ, bạn mới không cần lo lắng về các khoản thuế hay chi tiêu mà thoải mái tận hưởng những giờ phút vui chơi bên bạn bè, người thân. Chính vì thế, hãy trân trọng từng phút giây tuổi trẻ, bởi thời gian không thể quay ngược trở lại.
5. Tuổi trẻ không phải khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời
Tuổi trẻ dễ kích động, mãnh liệt và rõ ràng hơn, nhưng sinh lực, sự bền bỉ, chiều sâu và sức tập trung đều không bằng được người từng trải”.
Mỗi giai đoạn của cuộc đời đều tuyệt vời, không riêng gì tuổi trẻ. Nhưng không thể phủ nhận rằng, tuổi thanh xuân là món quà lớn nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi người.
Nếu không có những năm tháng ngô nghê tuổi trẻ, có lẽ sẽ không có cuộc sống trọn vẹn của ngày hôm nay.
1. Sẽ có những người tốt hơn thay thế kẻ rời bỏ bạn
Mối quan hệ giữa người với người rất phức tạp và khó hiểu. Mỗi chúng ta đều có bạn thân nhưng cuối cùng lại trở thành người dưng. Chúng ta từng có mối tình tuyệt vời song rốt cuộc mỗi người một nơi…
Khi còn trẻ, bạn bè là một phần quan trọng trong cuộc sống. Họ là anh chị em, chiến hữu, tri kỷ, là những người bạn có thể sẻ chia sở thích, niềm vui, nỗi buồn.
Nhưng sự thật thường không như những gì bạn mong đợi. Đôi khi, những mối quan hệ bạn tưởng như không thể chia cắt cũng có thể chấm dứt vì một lý do hay hiểu nhầm nào đó.
Duy trì một mối quan hệ là việc không dễ dàng. Đối với người trẻ mới phần nào hiểu về các quy tắc và chuẩn mực xã hội, để làm được điều đó, thậm chí còn khó khăn hơn.
Một ngày nào đó, bạn sẽ nhận ra rằng: Thời gian không chỉ dạy cho bạn về sự phản bội và dối trá, mà còn dạy bạn tin tưởng một người là điều khó đến thế nào.
Tuy nhiên, đừng vì từng bị phản bội hay bỏ rơi mà mất hết niềm tin vào người khác. Bạn nên suy nghĩ thoáng hơn rằng, bạn còn trẻ và còn nhiều người khác tốt hơn sẽ đến trong cuộc đời bạn.
Mỗi người đến hay đi đều có ý nghĩa nhất định, họ sẽ giúp bạn nhận ra giá trị của mình và những gì bạn mong đợi.
2. Bạn sẽ chẳng thể nhớ hết những điều ngốc nghếch mình làm
Nữ văn sĩ người Áo - Marie von Ebner-Eschenbach - từng viết: “Tuổi trẻ thì ta học, tuổi già thì ta hiểu”.
Bạn từng thi trượt vài lần. Bạn nói dối cha mẹ. Bạn thậm chí đánh nhau khi không thể hòa giải với ai đó. Bạn từng say rượu vì thất tình hay công việc không như mình mong muốn...
Đó là những điều bạn có thể trải qua khi còn bồng bột. Nhưng bạn nên cảm ơn tất cả vì điều đó giúp bạn trở nên mạnh mẽ và trưởng thành hơn.
Bằng cách nào đó, tất cả mọi thứ hội tụ trong con người bạn nhìn thấy trong gương mỗi sáng. Bạn có thể thích hoặc không thích người đó, nhưng đó chính là con người bạn.
Nếu bạn không thích bạn của hiện tại, hãy cố gắng thay đổi để trở thành người hoàn thiện hơn, thay đổi từ chính những sai lầm trong quá khứ.
Nhận ra giá trị của tất cả khoảnh khắc ngốc nghếch và xấu hổ thật không dễ dàng, đặc biệt khi điều đó khiến cuộc sống bạn thay đổi. Nhưng cuộc sống là quá trình dài ở phía trước. Hãy bao dung với những lỗi lầm của bản thân và đừng ngại khi bị người khác chê cười.
Đó là những trải nghiệm quý giá của quãng đời tuổi trẻ trên con đường trưởng thành.
3. Những gì người khác nghĩ về bạn không quan trọng
Hầu hết chúng ta đều chịu áp lực với suy nghĩ “Họ sẽ nghĩ gì về tôi nếu...”. Có lẽ, bạn đôi khi vẫn bận tâm tới lời đánh giá của mọi người về cách bạn ăn mặc, những gì bạn làm, cách bạn cư xử và những người bạn giao du với... hàng nghìn thứ khác.
Nhưng nếu dành thời gian suy ngẫm, bạn sẽ nhận ra rằng con người đánh giá về nhau là điều hết sức bình thường. Đơn giản như ngay cả bạn, khi nhìn thấy gì đó khác thường hay thấy một người có hành động kỳ lạ trên đường phố, bạn cũng sẽ nói lên cảm nhận của mình về họ.
Và rất có thể 10 phút sau bạn sẽ quên luôn điều mình vừa nói.
Cố gắng chứng minh bản thân là điều khó khăn, đôi khi bạn e ngại những định kiến của người khác dành cho mình. Nhưng thật sự không mấy ai suốt ngày để ý và chỉ trích bạn vì họ còn bận rộn với vấn đề riêng của mình.
Nếu hiểu được điều này, mọi lo lắng sẽ qua đi. Bạn cũng sẽ nhận ra rằng, nếu ai đó dành quá nhiều thời gian để nói xấu bạn thì hoặc là họ ghen tỵ với bạn, hoặc cuộc sống của họ quá vô nghĩa đến nỗi phải giết thời gian vào việc để mắt tới những gì người khác làm.
Bạn thật sự không phải bận tâm và lo lắng về những gì người khác nghĩ về mình, vì cuộc sống là của bạn và mọi quyết định đều nằm trong tay bạn. Nếu bạn làm sai, đó là sai lầm của bạn, bạn tự chịu, chứ không phải ai khác.
4. Tuổi trẻ là thời gian tuyệt vời để khám phá bản thân
Khi tuổi trẻ qua đi, bạn sẽ không còn cơ hội để sửa chữa hay thay đổi những gì đã làm.
Là người trưởng thành, bạn có thể tự chủ về kinh tế, không phải chịu sự quản thúc của cha mẹ và làm mọi điều mình muốn. Nhưng những điều tốt đẹp thường có giá nhất định: cái giá của sự thực tế.
Chẳng bao lâu, bạn sẽ bắt đầu cảm thấy áp lực với công việc, học hành, lập gia đình... Nghe có vẻ xa vời, nhưng mọi thứ sẽ tới rất nhanh mà đôi khi bạn không thể ngờ tới.
Khi đó, ở cương vị người đã trưởng thành, bạn thấy thú vị với cuộc sống mới mẻ. Nhưng cùng với đó, bạn sẽ có cảm giác giống như đã bỏ lỡ điều gì đó.
Có thể dưới áp lực của sự trưởng thành, bạn sẽ thấy mình không còn dám ước mơ và là chính mình. Bạn cũng không còn bất chấp cả thế giới để làm điều mình thích.
Bạn cũng nuối tiếc vì không còn tràn đầy năng lượng để làm những điều điên rồ, thức thâu đêm hay sống như không còn ngày mai. Bởi nhiệt huyết tuổi trẻ là món quà bạn chỉ được hưởng trong vài năm ngắn ngủi.
Chỉ khi còn trẻ, bạn mới không cần lo lắng về các khoản thuế hay chi tiêu mà thoải mái tận hưởng những giờ phút vui chơi bên bạn bè, người thân. Chính vì thế, hãy trân trọng từng phút giây tuổi trẻ, bởi thời gian không thể quay ngược trở lại.
5. Tuổi trẻ không phải khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời
Tuổi trẻ dễ kích động, mãnh liệt và rõ ràng hơn, nhưng sinh lực, sự bền bỉ, chiều sâu và sức tập trung đều không bằng được người từng trải”.
Mỗi giai đoạn của cuộc đời đều tuyệt vời, không riêng gì tuổi trẻ. Nhưng không thể phủ nhận rằng, tuổi thanh xuân là món quà lớn nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi người.
Nếu không có những năm tháng ngô nghê tuổi trẻ, có lẽ sẽ không có cuộc sống trọn vẹn của ngày hôm nay.
Cách đây 3 năm, vợ chồng chúng tôi thường xuyên xảy ra cãi vã. Mọi chuyện bắt đầu từ khi tôi bị khiển trách vì mắc lỗi trong công việc và bị điều xuống bộ phận khác. Lương ít đi, gánh nặng tăng lên khi cùng lúc đó con gái tôi vào lớp 1. Vợ tôi trở nên hay cáu gắt và cằn nhằn hơn còn tôi thì nóng tính hơn do lòng tự trọng bị sứt mẻ. Chúng tôi thường cãi nhau từ chập tối đến tận đêm, vợ vào phòng ôm gối nằm một mình còn tôi nốc cạn hết ly rượu này đến ly rượu khác.
Sau đó vợ tôi nghĩ ra cách bán hàng online để tăng thêm thu nhập. Thời điểm đó chưa có nhiều người bán hàng online trên facebook lắm nên việc kinh doanh của vợ rất thuận lợi. Kinh tế trong nhà cải thiện nên vợ chồng cũng bớt va chạm hơn. Chỉ có điều, để tiết kiệm chi phí tối đa, vợ tôi thường tranh thủ đi giao hàng cho khách vào tầm trưa nghỉ làm và chiều muộn tan ca chứ không thuê ai giúp. Có những ngày, hơn 9 giờ tối vợ tôi mới về, khuôn mặt phờ phạc vì khói bụi đường sá và đói lả đi. Tôi thương vợ nhiều nên khuyên vợ thuê người chở hàng giúp nhưng vợ kiên quyết không chịu.
Ngày định mệnh ấy trời mưa rất to, đang làm việc thì vợ nhắn tin hỏi tôi có thể qua đón cô ấy khi tan ca được không vì ban trưa đi giao hàng phải lội nước nên xe cô ấy chết bugi rồi. Tôi bực dọc nghĩ đến việc phải tốn tiền sửa lại xe cho vợ nên càu nhàu vợ hồi lâu, cô ấy chỉ im lặng. Công việc buổi chiều ngập đầu lại thêm mấy cuộc gọi giục giã của sếp khiến tôi càng làm càng cáu. Cuối cùng, tôi tắt luôn điện thoại không thèm mở ra nữa.
Mải làm không để ý giờ giấc, ngẩng lên thấy đã 6 giờ kém 5 từ lúc nào, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc ra về, hôm nay tôi còn có hẹn qua nhà mẹ nữa. Đi được nửa đường mới sực nhớ ra phải đón vợ, tôi hấp tấp vòng xe lại, vợ tôi tan tầm lúc 5 giờ 30, chắc giờ này cô ấy đang sốt ruột lắm rồi. Tâm trạng không vui từ trước kèm theo con đường tắc đến kinh khủng, tôi thầm mắng vợ trong lòng, hôm nay mưa gió thế này mà cô ấy còn cố đi giao hàng, không đi có phải xe không hỏng, đỡ tốn tiền mà đỡ cho tôi khỏi phải lặn lội đường sá không. Tôi định đến nơi sẽ mắng cô ấy một trận và bắt từ mai phải thuê ngay người giao hàng chứ không thể cứ vò võ một mình mãi thế này được.
Thế nhưng khi tôi đến nơi thì không thấy vợ chờ trước cổng. Bên góc đường người ta đang xúm đông xúm đỏ lại trước một cái taxi, có cả cảnh sát giao thông đang chăng dây xung quanh nữa, tôi thầm nghĩ chắc taxi lại đi ẩu rồi va chạm gì đó rồi. Lôi điện thoại ra mới sực nhớ tôi tắt máy từ chiều, có khi vợ chờ lâu quá bắt xe ôm về rồi cũng nên. Tôi bật máy lên thì sững sờ thấy máy báo về hơn 30 cuộc gọi nhỡ, quá nửa là số lạ.
Một luồng gió lạnh thoảng qua, tôi ngước nhìn về phía chiếc taxi mà người ta đang xúm lại quanh kia, lòng bất an kinh khủng. Tôi bấm số cho vợ và muốn khuỵu xuống khi đầu dây kia báo thuê bao. Tôi gọi về nhà không ai bắt máy, gọi lên cơ quan thì người ta bảo vợ về lâu rồi.
Tôi chống xe xuống vụt chạy sang góc đường, hỏi những người dân đang đứng đó bàn tán. Mỗi người nói một kiểu càng làm tôi hoang mang, rằng tài xế say rượu đâm người, có vẻ là phụ nữ trung tuổi, bất tỉnh nhân sự, đưa đi cấp cứu ở đâu thì không rõ.
Tôi phóng như điên về nhà, chỉ mong thấy đèn điện sáng nhưng căn nhà tối om. Tôi ngồi bệt xuống sàn phòng khách và khóc như một đứa trẻ. Chưa bao giờ tôi thấy sợ hãi đến thế này, vợ tôi đang ở đâu, làm ơn hãy nói rằng người bị tai nạn đó không phải vợ tôi đi.
Điện thoại réo vang và tôi nhanh chóng chộp lấy, là số máy lạ ban nãy, tôi run run bấm nút nghe và nghe đầu dây bên kia quát ầm ĩ:
- Sao đến giờ anh mới nghe máy hả? Anh đang ở đâu? Gọi cho anh phải đến 20 cuộc rồi mà anh làm trò gì thế hả? Anh quên là hôm nay phải qua nhà mẹ ăn giỗ à? Mọi người còn chờ mỗi mình anh thôi đấy?
- Em.. em à? Có phải em không?
- Không em thì ai? Anh còn em nào khác ở ngoài à?
- Sao… sao em lại dùng số này?
- Điện thoại nhúng nước hỏng xừ rồi, em phải mượn tạm máy cũ của chị đồng nghiệp với mua sim mới lắp vào. Xui xẻo quá chồng ạ, có khi từ mai em phải thuê người giao hàng mất thôi.
Tôi chạy ào ra xe rồi phóng qua nhà mẹ. Vừa thấy vợ tôi ôm chầm lấy cô ấy. Vợ tôi bất ngờ cứ cấu cấu vào lung tôi rồi hỏi: “Anh làm sao đấy? Anh đập đầu vào đâu à? Anh làm gì có lỗi với em à?”. Tôi không trả lời, chỉ nói đi nói lại: “Từ giờ anh sẽ không bao giờ đón em muộn nữa đâu. Anh xin lỗi, anh thực sự xin lỗi.”
Vợ tôi chẳng hiểu mô tê ất giáp gì, chỉ biết gật gật đầu rồi xoa xoa lưng tôi.
Bắt đầu từ hôm đó, ngày nào tôi cũng đưa vợ đi làm. Cô ấy hỏi mãi tôi cũng không chịu nói lý do, chỉ cằn nhằn bảo tôi vẽ chuyện, vòng vèo mất công. Còn tôi thì mặc kệ, cảm thấy được nghe vợ cằn nhằn cũng là một niềm hạnh phúc rồi.
Các anh em ạ, cuộc đời khó nói trước điều gì lắm. Đừng để đến khi mất rồi mới hối hận khôn nguôi. Tôi đã học được điều đó từ một lần đón vợ muộn.
-ST-
Sau đó vợ tôi nghĩ ra cách bán hàng online để tăng thêm thu nhập. Thời điểm đó chưa có nhiều người bán hàng online trên facebook lắm nên việc kinh doanh của vợ rất thuận lợi. Kinh tế trong nhà cải thiện nên vợ chồng cũng bớt va chạm hơn. Chỉ có điều, để tiết kiệm chi phí tối đa, vợ tôi thường tranh thủ đi giao hàng cho khách vào tầm trưa nghỉ làm và chiều muộn tan ca chứ không thuê ai giúp. Có những ngày, hơn 9 giờ tối vợ tôi mới về, khuôn mặt phờ phạc vì khói bụi đường sá và đói lả đi. Tôi thương vợ nhiều nên khuyên vợ thuê người chở hàng giúp nhưng vợ kiên quyết không chịu.
Ngày định mệnh ấy trời mưa rất to, đang làm việc thì vợ nhắn tin hỏi tôi có thể qua đón cô ấy khi tan ca được không vì ban trưa đi giao hàng phải lội nước nên xe cô ấy chết bugi rồi. Tôi bực dọc nghĩ đến việc phải tốn tiền sửa lại xe cho vợ nên càu nhàu vợ hồi lâu, cô ấy chỉ im lặng. Công việc buổi chiều ngập đầu lại thêm mấy cuộc gọi giục giã của sếp khiến tôi càng làm càng cáu. Cuối cùng, tôi tắt luôn điện thoại không thèm mở ra nữa.
Mải làm không để ý giờ giấc, ngẩng lên thấy đã 6 giờ kém 5 từ lúc nào, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc ra về, hôm nay tôi còn có hẹn qua nhà mẹ nữa. Đi được nửa đường mới sực nhớ ra phải đón vợ, tôi hấp tấp vòng xe lại, vợ tôi tan tầm lúc 5 giờ 30, chắc giờ này cô ấy đang sốt ruột lắm rồi. Tâm trạng không vui từ trước kèm theo con đường tắc đến kinh khủng, tôi thầm mắng vợ trong lòng, hôm nay mưa gió thế này mà cô ấy còn cố đi giao hàng, không đi có phải xe không hỏng, đỡ tốn tiền mà đỡ cho tôi khỏi phải lặn lội đường sá không. Tôi định đến nơi sẽ mắng cô ấy một trận và bắt từ mai phải thuê ngay người giao hàng chứ không thể cứ vò võ một mình mãi thế này được.
Thế nhưng khi tôi đến nơi thì không thấy vợ chờ trước cổng. Bên góc đường người ta đang xúm đông xúm đỏ lại trước một cái taxi, có cả cảnh sát giao thông đang chăng dây xung quanh nữa, tôi thầm nghĩ chắc taxi lại đi ẩu rồi va chạm gì đó rồi. Lôi điện thoại ra mới sực nhớ tôi tắt máy từ chiều, có khi vợ chờ lâu quá bắt xe ôm về rồi cũng nên. Tôi bật máy lên thì sững sờ thấy máy báo về hơn 30 cuộc gọi nhỡ, quá nửa là số lạ.
Một luồng gió lạnh thoảng qua, tôi ngước nhìn về phía chiếc taxi mà người ta đang xúm lại quanh kia, lòng bất an kinh khủng. Tôi bấm số cho vợ và muốn khuỵu xuống khi đầu dây kia báo thuê bao. Tôi gọi về nhà không ai bắt máy, gọi lên cơ quan thì người ta bảo vợ về lâu rồi.
Tôi chống xe xuống vụt chạy sang góc đường, hỏi những người dân đang đứng đó bàn tán. Mỗi người nói một kiểu càng làm tôi hoang mang, rằng tài xế say rượu đâm người, có vẻ là phụ nữ trung tuổi, bất tỉnh nhân sự, đưa đi cấp cứu ở đâu thì không rõ.
Tôi phóng như điên về nhà, chỉ mong thấy đèn điện sáng nhưng căn nhà tối om. Tôi ngồi bệt xuống sàn phòng khách và khóc như một đứa trẻ. Chưa bao giờ tôi thấy sợ hãi đến thế này, vợ tôi đang ở đâu, làm ơn hãy nói rằng người bị tai nạn đó không phải vợ tôi đi.
Điện thoại réo vang và tôi nhanh chóng chộp lấy, là số máy lạ ban nãy, tôi run run bấm nút nghe và nghe đầu dây bên kia quát ầm ĩ:
- Sao đến giờ anh mới nghe máy hả? Anh đang ở đâu? Gọi cho anh phải đến 20 cuộc rồi mà anh làm trò gì thế hả? Anh quên là hôm nay phải qua nhà mẹ ăn giỗ à? Mọi người còn chờ mỗi mình anh thôi đấy?
- Em.. em à? Có phải em không?
- Không em thì ai? Anh còn em nào khác ở ngoài à?
- Sao… sao em lại dùng số này?
- Điện thoại nhúng nước hỏng xừ rồi, em phải mượn tạm máy cũ của chị đồng nghiệp với mua sim mới lắp vào. Xui xẻo quá chồng ạ, có khi từ mai em phải thuê người giao hàng mất thôi.
Tôi chạy ào ra xe rồi phóng qua nhà mẹ. Vừa thấy vợ tôi ôm chầm lấy cô ấy. Vợ tôi bất ngờ cứ cấu cấu vào lung tôi rồi hỏi: “Anh làm sao đấy? Anh đập đầu vào đâu à? Anh làm gì có lỗi với em à?”. Tôi không trả lời, chỉ nói đi nói lại: “Từ giờ anh sẽ không bao giờ đón em muộn nữa đâu. Anh xin lỗi, anh thực sự xin lỗi.”
Vợ tôi chẳng hiểu mô tê ất giáp gì, chỉ biết gật gật đầu rồi xoa xoa lưng tôi.
Bắt đầu từ hôm đó, ngày nào tôi cũng đưa vợ đi làm. Cô ấy hỏi mãi tôi cũng không chịu nói lý do, chỉ cằn nhằn bảo tôi vẽ chuyện, vòng vèo mất công. Còn tôi thì mặc kệ, cảm thấy được nghe vợ cằn nhằn cũng là một niềm hạnh phúc rồi.
Các anh em ạ, cuộc đời khó nói trước điều gì lắm. Đừng để đến khi mất rồi mới hối hận khôn nguôi. Tôi đã học được điều đó từ một lần đón vợ muộn.
-ST-