Showing posts with label hon-nhan-gia-dinh. Show all posts
Showing posts with label hon-nhan-gia-dinh. Show all posts
Cái tuổi dở dở ương ương khi yêu đương chẳng còn mang lại những điều mới lạ khi cảm xúc trong ta đã bắt đầu chai sạn và ngỡ ngàng nhận ra mình “già” mất rồi… Để giờ bạn bè ta cứ phải nhắc nhở hoài: “Già rồi, yêu thôi”.
Khi tuổi không còn trẻ nữa, khi tình yêu đi qua cũng chẳng thể lưu lại được những mộng mơ ngày nào, khi bản thân sắp tự đốt cạn hết chút nhiệt huyết còn sót lại trong cảm xúc, ít nhất hãy hết mình yêu một lần.
Bởi trải nghiệm tình yêu có khi nào là muộn đâu?
Như những người đã không còn trẻ, khoảng thời gian trưởng thành đã biến họ trở thành những con người khác. Cảm xúc thay đổi, lý trí thay đổi, và ngay cả suy nghĩ cũng thay đổi. Hoàn toàn không giống với những người trẻ, họ có một trái tim cứng cáp hơn, và có một quá trình lớn lên phức tạp hơn. Chắc hẳn không thể thiếu đau thương.
Thế nên, chưa nói đến yêu đương, ngay cả cảm xúc cựa quậy trong tâm hồn cũng dần dần trở nên chai sạn đi nhiều lắm.
Khi không còn trẻ nữa, khoang chứa tình cảm trở nên nguội lạnh, dường như ý thức tự động đóng lại để lười biếng không muốn chứa thêm bất cứ hình bóng nào nữa, cũng chẳng thể bận tâm nhiều đến việc yêu thương.
Khi không còn trẻ nữa, có quá nhiều việc phải làm, có quá nhiều mục tiêu phải phấn đấu, lại càng có nhiều trở ngại cần phải vượt qua. Những mối quan tâm nhộn nhạo đời thường xâm chiếm hết khoảng trống quý báu.
Chẳng còn chỗ để dành cho những cảm xúc yêu đương, còn thời gian thì cứ liên tục trôi đi chẳng hẹn trước, cơ hội bắt đầu một tình yêu cũng lặng lẽ mà lần lượt vuột mất, đến khi mỏi quá dừng lại thì bên cạnh mình chẳng còn ai nữa. Cảm giác đơn độc xuất phát từ đó, để rồi bất chợt sau đó lại ước ao có ai đó bên cạnh.
Đừng hiểu nhầm ý của tôi. Tôi nói không còn trẻ, không có nghĩa là đã già, càng không phải đã đi qua hết tuổi trẻ. Chỉ là cách nói tự trào phúng của chính những người đã vượt qua giai đoạn trưởng thành, và chững lại giữa bản lề lát cắt một phần cuộc đời. Những người mang trong mình vô vàn nỗi niềm, vô vàn nỗi ưu tư, vì đã vượt qua một thời gian dài và đối mặt với quá nhiều biến động để thoát kén.
Họ có thể vẫn còn trẻ về tuổi tác, nhưng tâm hồn thì đã không còn kịp trẻ nữa. Và họ đôi khi cứ tự an ủi bản thân rằng, tình yêu mãnh liệt chỉ ở cái độ tuổi ô mai vô lo vô nghĩ, rằng họ đã qua cái thời kỳ mà cả trái tim lẫn tâm hồn đều rạo rực những cảm xúc ngây ngô.
Nhưng không phải đâu, ai cũng vậy, ở tuổi nào cũng vậy, đến một lúc nào đó, trong một khoảng thời gian nào đó, nhất định sẽ cảm thấy khao khát yêu thương hơn bao giờ hết.
Hãy dang rộng cánh tay mà đón nhận tình cảm đi. Đừng để cảm xúc chết hết, đừng bỏ lỡ cho mình cơ hội tìm được người yêu thương thật lòng.
Bạn có thể 22 tuổi, 24 tuổi, 26 tuổi, thậm chí 30 tuổi cũng chẳng sao. Đừng vì bất cứ lý do gì mà trì hoãn thêm nữa.
Bạn có thể nói với tôi, rằng kể cả bạn muốn yêu nhưng đâu phải lúc nào cũng có cơ hội, bạn có thể nói với tôi rằng tình yêu đâu phải cứ muốn là được. Thực ra tình yêu dễ tìm lắm, chỉ cần bạn đủ tinh tế, đủ chân thành, đủ kiên nhẫn và tự tin để phát hiện ra nó.
Đừng vì đã không còn trẻ mà tự tước bỏ đi của bản thân mình quyền được yêu thương.
Đừng vì đã không còn trẻ mà để lý trí lấn lướt quá nhiều, cho rằng chẳng cần đến tình yêu mà cũng có thể hạnh phúc.
Đừng vì đã không còn trẻ mà lo sợ sẽ bị tổn thương mà không dám kiếm tìm, đừng sợ cảm giác tuyệt vọng mà cứ dần dà bỏ lỡ cơ hội.
Đừng vì đã không còn trẻ mà băn khoăn cái này, dè chừng cái kia, để rồi sau này nhìn lại mới thấy ân hận.
Đừng vì không còn trẻ mà khắc nghiệt với tình yêu.
Đừng vì đã không còn trẻ mà cố lừa dối bản thân để nhắm mắt đưa chân bước qua mọi cơ hội kiếm tìm hạnh phúc.
Bởi bạn biết đấy, xung quanh bạn còn có rất nhiều người yêu mến bạn. Họ chỉ ở quanh quẩn đâu đây thôi. Vậy nên những người không còn trẻ tuổi của tôi ơi, hãy lạc quan lên và yêu đi.
Còn điều gì phải chần chừ nữa đâu? “Già” rồi, yêu đi thôi!
Chọn đúng lúc Quốc chuẩn bị lấy vợ, người yêu cũ đã quay trở lại nói cho anh biết 1 sự thật động trời…
Giữa lúc Thu và Quốc đang chuẩn bị làm đám cưới sau cuộc tình đẹp kéo dài 1 năm thì Hoa – người yêu cũ của Quốc bỗng xuất hiện. Ai cũng từng có những mối tình đi qua trong đời, chuyện Quốc từng yêu ai đó trước Thu cũng chẳng có gì đáng lạ. Nhưng nếu Hoa trở lại và đem theo một bí mật động trời thì sẽ không còn là chuyện bình thường được nữa.
“Anh có biết anh đã có 1 đứa con rồi không? Sau khi chia tay, em phát hiện mình đã có thai, nhưng em chấp nhận làm mẹ đơn thân, không muốn làm phiền đến cuộc sống của anh. Giờ đây em vẫn chẳng thay đổi ý định làm mẹ đơn thân của mình đâu, anh hãy cứ lấy vợ sinh con như dự định, em tới chỉ là để nói cho anh biết như thế, vậy thôi!” – Hoa mỉm cười đầy dịu dàng nhưng những lời cô ta nói thì như sét đánh ngang tai đối với Quốc và người thân của anh. Cô nàng còn sẵn sàng cho anh mang thằng bé đi làm xét nghiệm ADN để xác định quan hệ cha con. Nhìn thằng bé hơn 2 tuổi có những nét giống mình như đúc, tuổi của nó lại trùng với thời gian 2 người chia tay, cộng với thái độ tự tin của Hoa, chẳng cần xét nghiệm cũng có thể khẳng định được nó đúng là con anh.
Quốc sốc, gia đình anh bất ngờ, còn Thu thì đau khổ tột cùng. Hạnh phúc mà cô những tưởng đã nắm chặt trong lòng bàn tay giờ đây lại ra nông nỗi này. Khó xử hơn đối với cô chính là, nếu như Quốc là kẻ không ra gì, rắp tâm lừa dối cô thì đã đành, cô chỉ cần cắn răng dứt bỏ là xong. Nhưng trong chuyện này Quốc hoàn toàn không có lỗi. Khi anh yêu và lên kế hoạch đám cưới với Thu, anh nào có biết, ở đâu đó mình đã có 1 đứa con trai!
Nghe Quốc tâm sự lại chuyện cũ, Thu mới biết, anh và Hoa chia tay nhau do chính Hoa là người chủ động. Ngay sau đó Hoa qua lại với một người đàn ông lớn tuổi giàu có, rồi sinh cho ông ta một cậu quý tử, tận hưởng cuộc sống giàu sang phú quý. Còn anh gặp và yêu Thu cho tới giờ. Chẳng ngờ được, đứa trẻ anh tưởng là quý tử của người đàn ông kia thì lại chính là con trai anh! Không rõ trước đó Hoa có biết không, hay vì qua lại song song 2 người cùng lúc nên chính cô ta cũng tưởng đó là cái thai của người tình già. Nhưng có lẽ sau khi phát hiện ra đứa trẻ không phải con của mình thì người đàn ông kia đã vứt bỏ mẹ con Hoa không thương tiếc. Và giờ, chọn đúng lúc Quốc chuẩn bị lấy vợ, Hoa đã quay lại nói cho anh biết sự thật.
Gia đình Quốc sau khi bàn bạc đã thống nhất sẽ đón đứa bé về nuôi, vừa là con cháu máu mủ nhà mình, vừa để dễ bề cho Hoa đi tìm hạnh phúc mới. Thu cũng phải rất khó khăn mới đồng ý được với phương án ấy. Thật chẳng ngờ, Hoa lại từ chối thẳng: “Con của em, không ai có quyền mang nó đi đâu cả! Em sẽ 1 mình nuôi nó, không cần anh phải có trách nhiệm gì cả, anh yên tâm!”. Thuyết phục không được, gia đình Quốc đành phải chiều theo ý muốn của Hoa, và tự nhủ sẽ chu cấp, thăm nom đứa bé chu đáo.
Nhưng có vẻ như những hành động sau đó của Hoa lại đi ngược lại những lời cô ta nói. Hoa thường xuyên nhắn tin, gọi điện cho Quốc thông báo về tình hình của con, kể những câu chuyện liên quan đến đứa trẻ cho anh nghe. Dù sao cũng là bố của bé, anh cũng nảy sinh sự quan tâm nhất định, vì thế mà anh không từ chối những điều ấy từ Hoa. Nhưng tới khi Hoa thường xuyên dẫn con trai tới nhà Quốc chơi với lí do: “Con muốn gặp anh, em không đành lòng ngăn cấm…”, nhất là cô ta còn tỏ ra quan tâm và tình cảm thái quá với anh như thể cô ta là vợ anh vậy, khiến Thu nóng mắt vô cùng. Tại sao nếu Hoa đã chấp nhận làm mẹ đơn thân thì lại còn quay trở lại đúng lúc này, không những thế còn mang con ra để làm cái cớ tiếp cận Quốc? Âm mưu của Hoa là gì, nếu như không phải là muốn phá hoại cuộc hôn nhân này của anh với Thu, và tìm đường quay trở lại với Quốc nếu có thể?
Thu đề nghị hoãn lại đám cưới. Thu cứ nghĩ, với động thái này của cô, Quốc sẽ biết phải làm thế nào để cân bằng giữa 2 bên, vừa làm tròn bổn phận người cha của mình, vừa giữ được hạnh phúc của mình với cô. Nhưng anh một mặt thì vẫn quan tâm, yêu thương Thu, mặt khác lại vẫn đến gặp người yêu cũ và chấp nhận sự tiếp cận của cô ta với lí do “vì con”. Một sự thật là, con cần có anh, anh cũng không thể làm ngơ với thằng bé, cũng không thể cướp thằng bé từ tay mẹ nó mang về được, vì thế chỉ biết xin Thu hết sức thông cảm cho mình. Thu hiểu, Quốc sẽ không quay lại với Hoa, cho dù anh chấp nhận đứa bé. Nhưng việc cùng anh nuôi dưỡng đứa bé đã là quá đủ đối với cô rồi, còn để chấp nhận việc Hoa cố ý có mặt trong mối quan hệ của 2 người như hiện tại thì thực sự quá sức chịu đựng của cô.
Sau chuỗi ngày mệt mỏi vì suy nghĩ và dằn vặt, Thu quyết định hủy hôn với Quốc. Sau khi hết lời khuyên nhủ Thu không thành, Quốc và gia đình anh quay ra trách cô đang tâm tự tay từ bỏ hạnh phúc của 2 người. Đúng là Thu đã chủ động từ bỏ, nhưng điều cô từ bỏ liệu có phải là hạnh phúc không khi 2 người kết hôn trong hoàn cảnh Quốc vẫn chưa thể quyết đoán giải quyết mối quan hệ với Hoa? Nếu có thì Quốc – người đáng lẽ sẽ cùng cô đắp xây hạnh phúc đã mắc mưu Hoa và trở thành chính người tự tay giết chết hạnh phúc của mình!