Nắng đã không còn chiếu rọi em như ngày đầu “yêu” nữa. Mọi thứ với em dần khép lại. Thượng đế đã mang anh đến và rồi lại lấy anh đi. Quên anh! Đó là điều thật khó. Em đã khóc! Em đã rất đau khổ. Nhưng dần thay vào đó, em lạnh lùng hơn, em
Anh à! Con gái đều giống nhau, đều có một mặt yếu. Nhưng… họ có muốn anh nhìn thấy hay không mà thôi.
Trước kia, khi em chưa biết đến dáng vẻ của chữ “yêu”! Anh có biết em là cô gái như nào không?
Em đã từng tự hào về bản thân, là một cô gái thông minh, tự tin, dám nói, dám quyết định. Nhiều lúc em đi ngược lại nguyên tắc của bản thân để đạt được cái mình muốn. Làm chủ kinh tế, một người phụ nữ sống độc lập và không dựa vào người đàn ông – đó là suy nghĩ của em. Có một điều em không thể, không thể quên: “Sau này, khi em yêu ai, đó phải là người tuyệt vời nhất, nếu giữa cả hai có khúc mắc hoặc nghi ngờ. Chia tay – đó là điều em không hối tiếc và em sẽ nhanh chóng quay lưng để tiếp tục cuộc sống của em.”
Nhưng…
Mọi thứ thay đổi khi em yêu anh. Em không còn cảm thấy dáng vẻ kiêu hãnh nữa. Thay vào đó, em giống một đứa trẻ. Mà anh biết rồi đấy! Trẻ con đang bắt đầu bi bô tập nói, chập chững tập đi thế nào thì một cô gái 18 như em cũng vậy. Em chập chững yêu! Em cảm nhận được những dao động trong em, những âm thanh rạo rực trong lồng ngực và nắng chiếu sáng tâm hồn em.
Một cô gái từng nghĩ sẽ thật cứng rắn bao nhiêu thì khi “yêu” lại dễ dàng lao nhẹ vào lòng anh. Đúng là không ai có thể nói trước được – phải không anh? Cũng từ đó, em dần quen với cuộc sống có anh mỗi ngày, em cảm nhận được hơi thở của anh, những lời anh nói thì thào vào tai em: “cô gái sau này làm vợ anh nhá.” Em đã nghĩ! Phải chăng thượng đế đã quá ưu đãi khi cho em có anh và điều đó khiến em như có cả một thế giới.
Có lẽ, so với anh em là một cô gái ưu tú, điều đó khiến anh tự ti. Chúng ta bắt đầu cãi nhau về những điểm trái ngược. Nhiều lần, cái tôi của em đã dần hạ xuống, hạ xuống. Em gào khóc trong đêm mỗi lần nhớ anh, mỗi lần xa anh khi nói chia tay. Em chợt hiểu ra, không ai, không ai có thể cho em điểm tựa ngoài anh, em đã quá phụ thuộc anh. Em không biết! Chính vì anh mà em đang khiến bản thân thay đổi. Một điều nữa khiến em đau lòng tột cùng, em luôn nghĩ mình là quan trọng với anh nhất. Nhưng không! Những gì em nghĩ chỉ còn là sự ảo tưởng vị trí của mình trong lòng anh. Từ khi nào anh đã có người mới và em không còn là của riêng anh. Đã nhiều lần em hỏi anh: “Em là của anh! Vậy anh là của ai?” Thứ em nhận được chỉ còn là nụ cười mỉm trên môi anh và khoảng cách xa dần của cả hai.
Em bắt đầu cảm nhận được sự lạnh nhạt mà cả hai mang lại. Nhưng em chỉ giận, giận một điều là em luôn khiến anh hạnh phúc nhất. Em đã từng làm tất cả dành cho anh, làm những điều mà chưa một cô gái nào khiến anh hạnh phúc như vậy. Nhưng chúng ta cuối cùng vẫn chẳng thể hiểu nhau muốn gì. Và em không còn là cuộc sống của anh.
Rồi cũng đến ngày đấy!
Ngày mà cả em và anh – hai chúng ta im lặng. Lần chia tay này khác với những lần em và anh giận nhau. Chúng ta đã không còn đưa ra lí lẽ để cứu vãn mối tình này. Không ai muốn đưa tay ra để giữ lại. Bởi trước đó, em đã cố gắng rồi. Nhưng chỉ từ một phía em thì có thể làm gì? Em không muốn trở thành người con gái quỵ lụy trước anh. Thứ em cần là “người đàn ông yêu em và cho em một hạnh phúc và giờ anh không xứng để em yêu.”
Nắng đã không còn chiếu rọi em như ngày đầu “yêu” nữa. Mọi thứ với em dần khép lại. Thượng đế đã mang anh đến và rồi lại lấy anh đi. Quên anh! Đó là điều thật khó. Em đã khóc! Em đã rất đau khổ. Nhưng dần thay vào đó, em lạnh lùng hơn, em vùi đầu vào công việc, vào những điều em muốn. Và dần ý nghĩa về anh tan đi trong em. Em đã không còn yêu anh. Vì em biết, một người con gái thông minh xứng đáng có người đàn ông tốt hơn, yêu em hơn. Anh đã buông tay khi em cần anh nhất. Em cần tìm lại em của ban đầu!
Lần đầu tiên em yêu và em thất bại. Nhưng cũng cảm ơn anh mà em mạnh mẽ hơn. Em hiểu hơn giá trị của em. Em hiểu yêu bản thân là điều đẹp đẽ nhất. Những gì em làm cho anh sẽ mãi là một kỉ niệm – một khởi đầu của em. Em sẽ vẫn theo đuổi ước mơ và trở thành một người phụ nữ như em đã và đang cố gắng, sẽ khiến cho ai đó yêu em hạnh phúc hơn tình yêu ban đầu của em. Chúc anh – người lạ từng yêu hạnh phúc!
Mẹ không thể tặng con một mùa thu nắng trải đầy đồng
Nhưng có thể trồng cho con khóm cúc vàng trước ngõ
Gấp cho con ngàn vì sao nho nhỏ
Để con thỏ thẻ với mẹ về đôi tiếng yêu thương...
Mẹ không thể dắt con đi trên mọi cung đường
Nhưng sẽ dạy cho con cách đi trên đôi chân mình thế nào cho vững
Để cả khi con vừa chập chững
Vẫn có thể chọn cho mình một lối đi riêng.
Nhưng sẽ dạy cho con cách đi trên đôi chân mình thế nào cho vững
Để cả khi con vừa chập chững
Vẫn có thể chọn cho mình một lối đi riêng.
Mẹ không thể cho con một túi đầy tiền
Nhưng sẽ dạy con cách kiếm tiền thế nào cho sạch
Cuộc sống đặt trước mắt ta muôn vàn thử thách
Là để mình tìm cách bước qua.
Nhưng sẽ dạy con cách kiếm tiền thế nào cho sạch
Cuộc sống đặt trước mắt ta muôn vàn thử thách
Là để mình tìm cách bước qua.
Mẹ không thể cùng con đi đến mọi nơi xa
Nên mẹ sẽ cho con trái tim nhìn ra thế giới
Để bất cứ nơi nào con tới
Cũng là nhà - miễn con thấy niềm vui.
Nên mẹ sẽ cho con trái tim nhìn ra thế giới
Để bất cứ nơi nào con tới
Cũng là nhà - miễn con thấy niềm vui.
Mẹ không thể cho con chiếc vé ngược xuôi
Nên mỗi ngày trôi qua con cần sống sao cho ý nghĩa
Đừng để người ta nhìn con rồi cười mỉa
Vì đã sống phí hoài cả tuổi thanh xuân.
Nên mỗi ngày trôi qua con cần sống sao cho ý nghĩa
Đừng để người ta nhìn con rồi cười mỉa
Vì đã sống phí hoài cả tuổi thanh xuân.
Cay đắng, gian truân mẹ đã từng
Nhưng nụ cười vẫn ngời trên mắt mẹ
Ai cũng bước qua một thời tuổi trẻ
Đừng để dại khờ làm sức mẻ tương lai.
Nhưng nụ cười vẫn ngời trên mắt mẹ
Ai cũng bước qua một thời tuổi trẻ
Đừng để dại khờ làm sức mẻ tương lai.
Mẹ không thể cùng con đi đến mọi ngày mai
Tuổi trên đôi vai, tương lai do con định đoạt
Đừng mãi trách hờn chuyện cuộc đời trong bạc
Để lại lạt lòng trong những phút chông chênh.
Tuổi trên đôi vai, tương lai do con định đoạt
Đừng mãi trách hờn chuyện cuộc đời trong bạc
Để lại lạt lòng trong những phút chông chênh.
Con đường dưới chân con vẫn rộng thênh thênh
Ngẩng đầu lên và cười tươi như tuổi thơ con vẫn thế
Để có một ngày con tự hào ngồi kể
Chuyện đời mình cho bọn trẻ của con.
Ngẩng đầu lên và cười tươi như tuổi thơ con vẫn thế
Để có một ngày con tự hào ngồi kể
Chuyện đời mình cho bọn trẻ của con.
Nếu như không thể mang lại hạnh phúc cho người mình thương được nữa, thì cách nắm tay ngọt ngào nhất cuối cùng chính là buông tay…
***
– Đưa túi đây anh cầm cho, bàn tay mỹ miều của em đâu phải để làm chuyện đó.
– Chứ tay em thì để làm gì hả anh?
– Để nắm tay anh chứ để làm gì!
– Nếu anh có thể nắm tay em suốt đời thì hãy nắm còn không thì thôi, em sợ…
– em sợ gì hả Vi?
– em sợ rồi anh sẽ buông tay!
– Ngốc, anh phản đối…anh chỉ buông tay em ra khi anh cần. ..gãi mũi thôi…
Anh lúc nào cũng vậy, chẳng buồn để ý đến lời cảnh báo của em, trả lời một cách bông đùa, rồi ung dung cầm bàn tay em lên, đưa mắt nhìn sâu vào đôi mắt em. Tia nhìn của anh mang đầy hơi ấm.
Em là cô gái mang trong trái tim mình chằng chịt những vết thương. Lòng tin của em hằn lên vô vàn vết xước. Em tự vẽ một vòng tròn an toàn và ngồi yên trong đó, vòng tròn mang tên buông bỏ…
Vậy mà anh tới rồi cố chen vào ngồi chung trong chiếc vòng đó, thấy quá chật chội, anh kéo em ra khỏi chốn an yên em tự bảo vệ mình.
Em không ngăn được trái tim mình xuôi theo ánh mắt đầy mê hoặc yêu thương của anh mà đặt bàn tay vào lòng bàn tay anh, cứ thế đi về cuối phố…
Em không ngăn được trái tim mình xuôi theo ánh mắt đầy mê hoặc yêu thương của anh mà đặt bàn tay vào lòng bàn tay anh, cứ thế đi về cuối phố…
Em về đến nhà, chưa được bao lâu thì nhận đươc tin nhắn thoại của anh :
“Em à, chiều nay tay anh vô tình dính cà ri, khi nãy nắm tay em, anh tiện thể quẹt lên tay em luôn rồi, vậy là tối nay, tay em vẫn có chút gì đó của tay anh ở bên đó nhé. Nắm tay em là một điều thật tuyệt, anh sẽ không buông tay đâu.”
***
Trung Thu.
Anh mang đến cho em một chiếc đèn lồng. Đèn lồng theo kiểu ở phố cổ. Em cầm chiếc đèn trên tay mà thấy kỷ niệm của hai đứa ở Hội An quay về. Con phố trầm mặc nơi thới gian ngưng đọng ấy, lại lung linh với những ánh đèn lồng khi màn đêm buông xuống, cũng là nơi mà lần đầu em ngồi nói chuyện với anh, cùng anh đi xuyên qua một đêm đầy những niềm vui. Và trong câu chuyện không đầu không đuôi ngày ấy, như chính con phố Hoài kia, thời gian cũng bị bỏ quên. Bây giờ nhớ lại, em vẫn cảm thấy còn chưa dám tin anh đã xuất hiện trong cuộc đời em như một nam nhận vật trong tiểu thuyết như thế. Vì từ sau mối tình đầu, em đã tự nói với mình, không có Bạch Mã Hoàng Tử trong cuộc đời này nữa đâu!
– Trung Thu là Tết thiếu nhi,nhưng mà người lớn cứ đi chơi nhiều…
– Thôi, hai câu sau em biết rồi anh khỏi đọc…
Anh cười khì. Anh lúc nào cũng vậy. Anh vui vẻ hài hước và có gì đó rất trẻ con.
– Vậy bây giờ”người lớn”có đi chơi Trung Thu với anh không ?
Em khẽ gật đầu. Trước tình cảm và ánh mắt của anh, em không bao giờ có thể từ chối, dù em đã tự nhắc mình về sự kiềm chế rất nhiều.
Và không đợi em nói thêm bất cứ câu gì, anh nắm lấy bàn tay và dẫn em đi vào đám đông những người lớn đang biến ngày hội của trẻ em thành ngày lễ của riêng mình.
Và không đợi em nói thêm bất cứ câu gì, anh nắm lấy bàn tay và dẫn em đi vào đám đông những người lớn đang biến ngày hội của trẻ em thành ngày lễ của riêng mình.
Bàn tay thon nhỏ của em nằm lọt hẳn trong lòng bàn tay anh. Một cách mạnh mẽ nhưng cũng không thiếu sự dịu dàng, anh dẫn em đi, luồn lách qua đám đông hỗn độn, khi thì chen lên phía trước cố giành cho em một chỗ chụp hình với góc máy đẹp nhất…
Sau hơn hai tiếng anh vừa đi, vừa dùng đôi vai mở đường, tay thì vẫn nắm chặt như sợ lạc mất em,miệng thì vẫn không ngừng nói dăm ba câu hài hước để giữa bầu không khi ngộp hơi người, em vẫn mỉm cười vì cảm nhận cái vị riêng của hơi người yêu em. Anh dẫn em ra một góc đường, thoát khỏi đám đông ở khu trung tâm, hai đứa ngồi xuống một quán nước.
– Anh, nắm tay em có mỏi không ?
– Mỏi chứ…nhưng anh phản đối một phần, mỏi nhưng không phải mỏi tay.
Em tròn xoe mắt nhìn anh, anh cười :
– Mỏi miệng đó em, vì cứ phải xuýt xoa, thích quá thích quá..
Em khúc khích cười rồi đánh lên vai anh một cái. Chợt em hỏi anh :
– vậy lần đầu tiên nắm tay em ở Hội An, anh có xuýt xoa vậy không ?
– Ở Hội An? Anh phản đối, anh có nắm tay em đâu. Anh đẹp trai chứ anh đâu có dễ dãi đâu nghen!
Em hơi nheo mày, mang ít nhiều hờn trách.
Trong lòng em vốn dĩ từ lâu không mang nhiều hy vọng nữa. Em sợ hy vọng rồi sẽ thất vọng mà thôi. Nhưng rồi anh đến, thủ thỉ vào lòng em cái chân lý tươi vui của anh, cứ tin đi rồi hạnh phúc sẽ mỉm cười. Em dần tin vào điều đó. Nhưng anh rồi cũng sẽ như những người con trai khác phải không, nói rồi quên và sẽ mang phôi pha phủ lên cuộc tình này?
Em cằn cỗi và sợ hãi đến vậy, chỉ một câu vô tâm của anh mà khiến em nhọc nhằn và hoang mang.
Nhưng rồi tất cả những hoang mang tiều tụy đó chốc chốc trở lại hồng tươi khi anh cầm tay em theo đúng cách mà anh đã làm trong những ngày đầu ở Hội An khi đó.
– Ngốc, cái này mà gọi là nắm tay gì, cái này gọi là nắm ngón út!
Anh móc hai ngón tút của ta vào nhau. Ký ức trở về khiến những dòng ngọt lịm chạy ngang tim em.
– Hứ, thì cũng là nắm tay đó thôi, ngón tay út không nằm trên tay chứ không lẽ nằm dưới chân hả anh ?
– Em dễ thương sẵn rồi, không cần phải hỏi những câu kiểu vậy cùng những biểu cảm khiến anh nhìn mê mẫn thế kia đâu, Vi “i ngắn” của anh!
– nhưng rõ ràng cũng là nắm tay mà !
Anh nở một nụ cười thản nhiên, đưa tay hất mái tóc lãng tử của mình sang một bên, ánh mắt chứa chan tình cảm :
– em không biết mỗi kiểu nắm tay mang trong mình một ý nghĩa khác nhau sao? Nắm ngón út của ngày đó là cảm giác hồn nhiên trong sáng, là câu hỏi anh đặt ra và chờ em bật đèn xanh.
Em mở đôi mắt to tròn trong veo nhìn anh :
– vậy còn cách anh nắm trọn bàn tay em nãy giờ ?
– Đi theo anh, có anh ở đây rồi!
Anh đáp. Ánh trăng ngày Trung Thu đương nhiên viên mãn, như chính niềm hạnh phúc trong em lúc này.
“Thật ra khi nắm tay em, cuộc sống ngoài kia cũng vậy, dòng người đông đúc ngoài kia vẫn vậy, mặt trăng tròn vẫn vậy…chỉ có một điều khác mà thôi, đó là anh. Nắm tay em, anh trở thành người khác anh của những giây trước đó: từ một người bình thường trở thành người hạnh phúc nhất đêm nay rồi! “
Tin nhắn thoại của anh đêm đó khiến giấc ngủ của em được dẫn vào một giấc mơ đẹp.
****
Em mỗi ngày càng thấy cuộc đời được hửng nắng lên mỗi sớm mai lại là một ngày hạnh phúc. Vì đó là những ngày có anh. Không phải lúc nào anh cũng có thể bên em. Nhưng mỗi ngày, anh luôn dành cho em một thời gian nào đó trong một không gian chỉ có riêng hai đứa..
Ừ, chỉ có riêng hai đứa. Chỉ vậy em mới cảm thấy thật sự an nhiên. Lúc đó em có thể yên tâm tựa đầu vào bờ vai anh, nghe anh nói vài ba câu chuyện đùa không đầu không đuôi, mà thấy như mình đang nghe những điều ngọt ngào nhất.
– Đố em bốn bước để đưa một con voi vào tủ lạnh.
Em nheo mắt nhìn anh bằng ánh mắt đầy dò xét, trong khi anh thì vẫn giữ nguyên một khuôn mặt khinh khỉnh, trông thật là đáng ghét.
– Anh có lộn không, có ba bước thôi mà.
– Không, anh chắc mà, bốn bước.
– Vậy thì em không biết!- Dễ mà, bước thứ nhất, mở cửa tủ lạnh, bước thứ hai nhét con voi vô tủ lạnh, bước thứ ba, là bước quan trọng nhất, đó là quay qua nhìn em cười một cái, và bước cuối cùng là bước thủ tục, đóng cửa tủ lạnh lại.
Em tròn xoe mắt nhìn anh :
– Tự nhiên có nhìn em cười nữa?
– Có chứ, nhét con voi vô mệt lắm chứ em tưởng giỡn chơi hả, phải nhìn người xinh xắn dễ thương như em để phục hồi năng lượng chứ.
Một lần khác, anh đưa em ra khỏi thành phố, khỏi nhip sống xô bồ chen chúc, khỏi những ánh mắt soi mói hoài nghi và cả những lời nửa bông đùa nửa đàm tiếu. Ngồi bên một dòng sông xanh mát, dưới cái nắng nhè nhẹ cùng một cơn gió thoảng thoảng, em thật sự cảm thấy thanh bình. Anh như biết tâm trạng buồn bã của em vì những chuyện không vui trong công việc tuần vừa qua, nên ân cần hỏi han và lắng nghe em nói. Và khi em im lặng nhìn sông nước miên mang cứ trôi mãi, anh cũng lặng lẽ ngồi bên và nắm chặt tay em. Khi sự yên lặng bắt đầu hóa thành sự nhàm chán, thì anh lại quay qua hỏi em :
– Em?
– Gì anh?
– Em thích nghe anh đọc thơ không?
Em bật cười :
– Anh đừng làm em ngạc nhiên nha, anh đọc thơ?
– Ừ, anh đọc thơ, thơ anh làm luôn!
Em nheo mắt nhìn anh ra chiều chế giễu một cách tinh nghịch. Rõ ràng đề tài anh vừa đưa ra đã lôi em ra khỏi nỗi buồn quẩn quanh nãy giờ.Em đưa bàn tay ra phía trước theo kiểu “Xin mời, sân khấu này là của anh”
Anh nhìn em, nở một nụ cười hiền hòa thường khi, giả bộ đưa tay chỉnh chỉnh lại cổ áo ra vẻ trịnh trọng rồi khịt mũi một cái :
– Kính thưa quý vị, sau đây tôi xin giới thiệu một bài thơ mà tôi đã viết sau nhiều đêm trăn trở của tuồi thơ dữ dội của chính mình. Thơ rằng :
“Có những đêm tôi ngồi nhìn bàn chải
“Có những đêm tôi ngồi nhìn bàn chải
Tự hỏi mình tại sao phải đánh răng
Từ ngoài cửa mẹ tôi quát vào rằng
Thằng ngu, không đánh răng hôi miệng”
Em ôm bụng cười nghiêng ngã, vì cái kiểu “thơ trăn trở” không đụng hàng của anh. Anh vẫn một khuôn mặt tỉnh bơ, thấy em cười, thì những nếp nhăn trên trán dãn ra một chút, thoáng một cái mỉm cười.
Và cứ như thế, không cần biết em đang buồn bã ưu sầu phiền muộn, mặc cảm tự ti, tủi thân, hay là một mớ hỗn độn muôn triệu thứ cảm xúc xám xịt nào đó đều tan biến, chỉ cần ở bên anh và để anh chọc em cười, kết thúc bằng việc một tay vẫn đặt trọn trong lòng bàn tay anh ấm áp, một tay đánh yêu vào bờ vai anh, như một bước chuẩn bị cho mái đầu nghiêng vào dựa. Chỉ còn đó là cảm giác bình yên khi ở bên một người thương em nhiều rất nhiều.
***
– Buông tay em ra đi anh, mấy người quen của anh đang đi tới kìa, em không muốn họ thấy chúng ta…
Anh nhìn em bằng đôi mắt thản nhiên, dửng dưng như việc cuộc hẹn hò bí mật vô tình bị phát hiện không phải chuyện gì to tát lắm.
– người ta thấy thì có làm sao?
– Anh à, em không muốn thêm nhiều sóng gió nữa đâu!
– Anh đồng ý với em, tình yêu là chuyện của hai người…
– vậy thì buông tay em ra, em né mặt đi một chút…
– Không, tình yêu là chuyện của hai người, nhưng tình yêu đẹp đẽ thì phải khoe với triệu người…
– Anh…
Và thế là anh bất chấp khuôn mặt lo lắng, mếu máo gần như sắp khóc đến nơi rồi của em, anh nắm chặt lấy cổ tay em và kéo em đi thẳng về phía đám người quen trong những bộ cánh lịch thiệp và lộng lẫy.
– Giám Đốc Hoàn!
– Hoàn thiếu gia!
Những tiếng gọi thể hiện vị thế tầng lớp của anh, điều luôn làm em không bao giờ dám công khai bước bên cạnh anh. Rồi như một phản xạ, đám người cậu ấm cô chiêu trong những thứ phục sực lòe loẹt bắt đầu lia mắt nhìn em bằng những tin nhìn khinh thị.
– sao Hoàn thiếu gia lại nắm tay một cô gái thế này ?
Anh trừng mắt nhìn người về hỏi :
– Tôi phản đối…Bộ có điều luật nào cấm trai đẹp nằm tay gái đẹp hả ?
– Hai người hai người. ..
– Hai người là đủ cho một cái nắm tay rồi, có gì mà phải đếm nữa!- Người ta đồn anh đồng tính, mà thì ra không phải, chỉ là sở thích về phụ nữ của anh hơi dị thường, à không, tầm thường chút thôi.
Thiếu gia Hoàn “không G” nổi tiếng là một người đàn ông đôc thân lịch lãm, bình dị và có một đời tư chừng mực thanh bạch. Vậy mà trong phút giây cô cái kênh kiệu kia kết thúc câu bình luận đầy ý dè bỉu của mình, mặc kệ đời tư thanh bạch trước giờ của anh có thể sẽ bị vấy bẩn trên mặt báo,, thì cô ta nhận ngay một cái siết chặt cổ tay bằng bàn tay còn lại của anh. Dĩ nhiên không nồng nàn âu yếm theo kiểu anh đang nắm tay em. Anh bẻ lật ngược cổ tay cô ta khiến cô ta gào lên như đứt ruột.
– Tôi lập lại lần nữa, điều thứ nhất, cô gái xinh đẹp này là người tôi thương, điều thứ hai nếu có thắc mắc gì về nhan sắc của cô ấy thì xem kỹ lại điều thứ nhất.
Nói rồi anh bỏ tay cô ấy ra, nắm tay em lên bằng cả hai bàn tay trước khi đan từng ngón tay vào nhau rồi dẫn em đi khỏi trong ánh mắt chưa khỏi ngạc nhiên của đám người mà em gọi là người trong thế giới của anh.
Đi đến một nơi đây gió, thoát khỏi sự ồn ào khi nãy, em bình tâm lại rồi mới hỏi anh :
– Ủa anh, em làm anh xấu hổ phải không ?
– Xấu hổ xấu cọp gì em, bọn rãnh rỗi đó, bị nhầm lẫn đó.
– Nhầm lẫn gì anh?
– Em là Vi “i ngắn” mà bọn họ tưởng em là Vi chân ngắn nên mới chê vậy thôi,
Em đang không mấy vui vẻ mà cũng phải phì cười vì anh. Tự nhiên nhớ lại câu cuối cùng anh nói khi nãy, em lại cười thêm một lần, cảm giác ngọt ngào xâm chiếm từng khoang cảm xúc.
– Anh, anh nói lại cái câu gì khi nãy, điều thứ nhất điều thứ hai gì đó…
– À, điều thư nhất, hãy lắng nghe điều thứ hai, điều thứ hai hãy đọc thật kỹ điều thứ nhất.
– Giỡn hoài, em thích nghe thật đó.Đúng giọng điệu khi nãy luôn kìa…
Anh dừng nụ cười trên môi mình lại, nhìn em bằng ánh mắt đầy yêu tương.
– Điều thứ nhất anh yêu em, điều thứ hai, nếu có lúc nào em cảm thấy anh không yêu em, thì xem lại điều thứ nhất.
Anh vẫn không làm theo yêu cầu của em, nhưng lòng em vẫn ngập trong niềm hạnh phúc. Và từ lúc nào anh đã ghé môi hôn nồng ấm của mình lên bờ môi chưa thôi run rẫy của em…
“anh xin lỗi vì đã bỏ mất cơ hội được lên mặt báo ngày mai của em rồi, anh sợ em nổi tiếng rồi không thèm chơi với anh nữa nên đã không cho bất cứ tờ báo nào đưa tin về những gì đã xảy ra. Xin lỗi vì bỏ mất con đường tiến thân vào showbiz của em. Nhưng mà, anh yêu em.”
Tin nhắn thoại mang màu sắc bông đùa của anh, nhưng vẫn mang đầy tính bảo vệ. Như cách anh nắm cổ tay em và kéo em đi. Cảm giác ấy thật an toàn, dù em quên mất hỏi anh ý nghĩa của cách nắm tay đó. Nhưng em chắc anh không phản đối với cảm giác của em, đúng không ?
***
Em nắm chặt bàn tay anh.
Sức nặng của anh như đang lôi tuột người em xuống.. .
Điều duy nhất đang giữ cả hai không rơi xuống đất là người em đang máng vào một sợi cáp quang nào đó.
Em không bao giờ ngờ, việc để anh chiều ý em, dỗ dành cơn giận của em bằng việc leo lên sân thượng của một tòa nhà bỏ phế mà thả diều, cho em ôn lại những ký ức tưởi thơ đẹp đẽ. Cuối cùng lại dẫn đến việc anh treo lơ lửng giữa không trung và em cố nắm lấy anh trong tư thế nhoài nửa người ra khỏi mặt sân.
Em khóc. Không hiểu sao em lại yếu đuối như vậy, trong lúc tính mạng của người thương em đang nằm trong bàn tay yếu ớt của mình, em lại chẳng làm được việc gì ngoài khóc.
Giọt nước mắt em lăn trên má rồi rơi xuống khuôn mặt đang đẫm mồ hôi của anh.
Anh chắc cũng đang căng thẳng tột độ. Vậy mà anh lặng lẽ cười một cái rồi nói :
– sắp không được nữa rồi, buông tay anh ra đi.
– Anh nói gì vậy..sao em…
– đừng ngốc nữa, người em trường ra ngoài sắp hết luôn rồi, muốn cả hai cùng chết sao, bỏ tay anh ra…
– anh nói là sẽ luôn nắm tay em mà…
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn lệ của em. Vẫn một nụ cười hiền hòa, sao anh lại có thể cười như thế trong lúc em chỉ muốn vỡ tung ra. Giữ chặt tay, em không chắc sẽ có được anh tiếp nữa, nhưng buông tay anh ra, thì em sẽ mất anh vĩnh viễn….
– Em, có nhớ anh nói là mỗi cách nắm tay đều có ý nghĩa của riêng nó hay không?
Em không còn sức để trả lời, chỉ nhẹ gật gầu một cái trước khi nhắm nghiền mắt như muốn gồng đến giọt năng lượng cuối cùng.
– Thật ra còn một cách cuối cùng,là cách ý ngĩha nhất để nắm tay người mình thương, đó là buông tay…
– anh điên hả, đừng nói nữa… Em…
– buông đi em… Không lẽ em bắt anh phải chứng kiến chính mình lôi em chết cùng anh sao?
– Vậy anh bắt em chứng kiến anh tuột khỏi tay mình như thế này, thì em sẽ yên bình chắc?
– Nhưng em phải sống…
Nói rồi như lấy hết sức bình sinh anh vung cánh tay còn lại gỡ tay em ra, trước khi rơi xuống, anh còn cố dùng chút sức còn lại đẩy em ngược vào phía an toàn, và nở một nụ cười…
***
Tiếng hụ còi của xe cứu thương vẫn vang lên inh ỏi, kèm theo chứng say xe kinh niên, làm đầu óc em choáng váng, những cơn đau đầu triền miên cứ vây lấy em, nhưng không còn quan trọng nữa, khi anh vẫn ở đây nắm lấy tay em và cười…
– Ngốc, bị say xe mà còn cố chấp lên đây làm gì ?
Em đưa tay quẹt mắt, không cho hình ảnh xấu xí của mình tiếp tục lọt vào đôi mắt anh, rồi lại để tay xuống, tiếo tục nắm tay anh bằng cả hai tay.
– Anh làm như có mình anh thương em vậy, em cũng thương anh. ..
Anh cười, định nhích người làm chuyện gì đó, thì mặt anh nhăn lại một cách đau đớn. Các bác sĩ nói anh không bị ảnh hưởng đế tính mạng, nhưng cú ngã xuống tấm nệm được đội cứu hộ dựng sẵn cũng khiến anh gãy xương vai. Em không bao giờ ngờ rằng, một cú bẻ cổ tay lại khiến cô gái kênh kiệu hôm đó quyết tâm trả thù và cố tình phá hỏng hàng rào trên sân thượng. May mà gia đình anh đủ tai mắt và thế lực để có những hành động kịp thời. Không thì, em cũng không dám nghĩ thế nào nữa.
– Anh, trước giờ anh nói gì em cũng nghe, nhưng riêng chuyện này thì em không tin anh đâu. Cách cuối cùng anh nắm tay em sao lại là buông tay chứ ?
– Nếu như không thể mang lại hạnh phúc cho người mình thương được nữa, thì cách nắm tay ngọt ngào nhất cuối cùng chính là buông tay…
– em phản đối. Anh là đồ ngốc chứ không phải em, cách nắm tay cuối cùng phải là cách nắm tay dẫn về hạnh phúc, là anh dẫn em về nơi hạnh phúc, dù gió có bạt trên đầu, anh đã lỡ nắm tay em rồi, thi không được buông cho đến khi em cho phép, có hiểu không? Thiếu gia Hoàn “không G” của em?
– Nhưng..
– Nhưng cái gì mà nhưng, suốt ngày cứ nói thương em, mà hễ ra là buông là sao?
– Em có thôi mắng người bị thương đi không, anh đau thế này mà em không làm được gì khác ngoài mắng anh à?
Em nở một nụ cười và nghiêng người đặt xuống đôi môi còn lem ít máu của anh một nụ hôn. Hai tay em vẫn nắm chặt bàn tay của anh.
Cho đến mãi sau này, em cũng không hỏi anh, cách nắm tay ấy có nghĩa như thế nào, vì em tự hiểu, nắm bàn tay một người bằng cả hai tay, là mang hết yêu thương trân trọng đặt vào người đó, vì người đó là người quan trọng nhất của cuộc đời mình.
Anh có phản đối gì khi em nói thế không ?
Tôi đến với em bởi lòng thương và cũng có một chút gì đó là tham vọng. Em là cô gái Hà thành, tôi một anh chàng tỉnh lẻ, bôn ba nơi đất khách quê người đã gần chục năm nhưng vẫn tay trắng. Tôi quen em ở một quán bar phố Tạ Hiện, em đẹp, một vẻ đẹp bình dị, không chút cầu kì, trang sức, một đôi mắt buồn...tôi có cảm tình với em mà thực ra em quyến rũ tôi trước thì đúng hơn, nhưng không sao, tôi vẫn thích.
***
Chúng tôi yêu nhau đơn giản chỉ trong một vài tin nhắn tán tỉnh, em dễ dãi, chỉ vài ngày là có thể lên giường ái ân với tôi, em chẳng còn gì, tôi nhìn em bằng ánh mắt đầy khinh miệt nhưng không sao tôi vẫn muốn bám trụ lại Hà Nội nên tôi cần lấy được một người vợ như em. Lúc đầu là như thế, tôi tham lam và hồ đồ đến mức chỉ hỏi em về gia đình, công việc, chỗ ở của em là muốn có tất cả ngay..tôi không dò xét xem đó là nói thật hay nói dối, em đồng ý lời cầu hôn của tôi trong ngày tháng ngắn ngủi của tình yêu, nhà em có 2 chị em gái, tôi càng muốn làm nhanh chuyện đó, tôi đã chán ngấy cái cảnh đi ở trọ, sống một cuộc đời cơ cực. ừ thì cũng không phải em cho tôi một nghề nghiệp gì ổn định nhưng cái tôi có được là một căn hộ ở đất Hà thành, tôi sẽ hãnh diện mà về quê khoe với họ hàng tôi lấy vợ Hà Nội sau bao năm bôn ba.
Đến ngày tôi muốn về thăm bố mẹ em và đưa em về ra mắt gia đình tôi, tôi mới hiểu tại sao em dễ dãi với tôi như thế! Em đã có chồng và một con trai. Hai người li hôn được 2 tháng kể từ ngày em quen tôi. Tôi chết lặng trong sự nhục nhã, tôi đã bị lừa, mà cũng không phải, tôi thấy những thằng đàn ông tham vọng và hồ đồ như tôi đáng bị như thế! Tôi bước ra khỏi cuộc tình trong thời gian ngắn, đó là quãng thời gian tôi nằm dài và nghĩ suy về số phận, chỉ là một tuần, tôi quyết định quay lại gặp em. Tôi đã quá nghèo, giờ lấy ai là gái chưa chồng mà được như em cũng khó, về quê thì không đành, ở lại Hà Nội mà xây dựng cơ đồ thì bao giờ cho đến! tôi chậc lưỡi...kệ..có lẽ là số phận, điều quan trọng giờ là tôi làm hài lòng ba mẹ tôi.
Cũng may sao, thằng bé có vài nét giống tôi, mắt híp, cái đầu tiên người ta nhìn vào không hề nghi ngờ gì về mối quan hệ bố con. Tôi đưa em về ra mắt bố mẹ và cậu con trai mà tôi coi là của mình! Trong một thái độ xin bố mẹ tha lỗi vì chót có con với em nhưng vì công việc qua bận không thể cưới được nên giấu bố mẹ vì sợ bố mẹ buồn. Cũng không nghi ngờ gì, bố mẹ tôi cũng là những con người nhân đạo, tôi nói đó là con tôi, thằng bé 1 tuổi ấy, bố mẹ tôi tin và tổ chức một đám cưới linh đình.
Một năm sau, em sinh cho tôi một nàng công chúa xinh xắn, đáng yêu, em có nhà riêng nên tôi đón mẹ về chăm sóc con dâu, rồi bố tôi cũng thường xuyên tới Hà Nội. Tôi chỉ là một anh đầu bếp cho nhà hàng nhỏ ở phố Tạ Hiện, vợ tôi là kế toán của một doanh nghiệp tư nhân, cuộc sống cũng ổn vì tôi đã thoát cái cảnh thuê nhà, chui rúc như mấy con chuột. Trong lòng tôi mong em sinh một bé trai nhưng không được, ai cũng nghĩ rằng tôi đã có đủ trai lẫn gái, tôi đâu dám tâm sự gì...
Bố tôi quý thằng bé , yêu chiều nó...khi nó 4 tuổi, bé gái của tôi cũng lên hai. Ông chiều cháu nhưng tôi vẫn nhận ra sự phân biệt giữa bé trai và bé gái. Ông chiều cậu quý tử ra mặt, còn ít khi ông ngó ngàng đến đứa con gái bé bỏng của tôi. Tôi đau đớn vô cùng, nhưng giờ tôi biết làm sao. Đã nhiều lần tôi yêu cầu em sinh thêm một bé trai cho tôi, nhưng cả gia đình tôi phản đối, họ sợ tôi không đủ kinh tế nuôi ba đứa trẻ.
Tôi già đi, mất ngủ nhiều. Biết bao đêm tôi suy nghĩ, ông nội nào cũng thích cháu trai, đó là người nối dõi tông đường, yêu chiều nó hết mực..nhưng đau đớn thay nó đâu phải con trai tôi, đứa con gái bé bỏng của tôi mới là cháu của ông bà. Tôi vẫn lặng câm, không dám nói ra sự thật bởi tôi đã dựng lên một câu chuyện quá kinh khủng khi muốn đạt được mục đích của mình. Giờ tôi ước ao, quay trở về ngày xưa, tôi sẽ cho mình hai sự lựa chọn: một là tôi vẫn yêu em nhưng không hề nói dối bố mẹ tôi, họ sẽ phản đối nhưng tôi vẫn cưới em và chấp nhận xa bố mẹ một thời gian, hai là tôi từ bỏ em, đến với một cô gái khác, cuộc sống sẽ rất vất vả nhưng tôi sẽ không bị khổ tâm như thế này. Nhưng ước làm gì nữa, thời gian đâu có quay trở lại để cho ta lựa chọn một quyết định đúng đắn trong cuộc đời...có lẽ tôi đã sai!
Ngày ông ra đi, đó vẫn là một bí mật đau đớn. Tài sản ông chẳng có nhiều nhưng di chúc ông để lại hoàn toàn cho cháu trai mà không phải cháu gái. Tôi khóc khi nhìn con mình, tôi đã hứa yêu thương nó như con đẻ mà giờ sao tôi hèn nhát thế! tôi ghét nó vô cùng, nó như một cái gai trong mắt tôi, mỗi khi nó ương bướng, tôi sẵn sàng đánh nó, tôi chưa gặp bố nó một lần nhưng tôi xúc phạm vợ tôi và thằng bé...nó quá trẻ con, đâu hiểu gì, nó cũng không thể biết sao bố mình lại ghét mình như thế!
Người ta thường đốt vàng mã cho những người ở thế giới bên kia, hàng năm tôi cũng gửi cho bố nhiều thứ...nhưng lần này tôi đã quyết định gửi ông một lá thư về sự thật nghiệt ngã ấy!
"P/s: bố sẽ rất đau đớn khi đọc xong bức thư này nhưng mong bố hãy tha thứ cho con một lần!"
Tôi thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều lần, tôi tin bố sẽ bỏ qua cho tôi, giá như tôi nói sớm điều này thì con gái tôi sẽ có trọn vẹn tình yêu thương của ông nội. Tôi đã hiểu ra một điều "Đáng sợ nhất không phải là sự thật đau đớn vì đau đớn nào rồi cũng đi qua, mà đáng sợ nhất là sự dối trá mà lại làm con người ta tưởng như đó là sự thật rồi sống theo cái sự thật ghê tởm ấy!".
Căn phòng tĩnh lặng chỉ có tiếng thở gấp dồn dập đầy kích thích vang lên. Tiếng rên mị hoặc phát ra từ miệng cô gái. Hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau dưới ánh đèn vàng mập mờ càng thêm nóng bỏng.
Cô gái buột mái tóc dài lên cao lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đến nao lòng. Đôi mắt lạnh tỏa ra một loại khí chất quyến rũ đến mê người.
“Tôi rất nhớ em”. Anh trầm thấp lên tiếng.
“Thế à”. “Còn em, nhớ tôi không”.
“Nhớ thì sao, không thì sao?”.
Cô trả lời nước đôi, khóe môi nhếch lên nụ cười mệt mỏi.
“Em biết tôi vẫn luôn yêu em”.
Anh ngiêng đầu nhìn cô, cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy. Cô bật cười, với lấy điếu thuốc trên tay anh thuần thục hút một hơi. Đôi môi đỏ đã nhòe son thổi ra một làn khói trong sự kinh ngạc của anh Anh giằng lấy điếu thuốc, cao giọng mắng. “Em làm cái quoái gì vậy, là ai dậy em hút thuốc. Mẹ nó”.
Anh tức giận ném mạnh điếu thuốc ra xa. Không để ý đến sự tức giận của anh, cô tung chăn lộ ra cơ thể hoàn mỹ. Cô ngồi lên người anh. Dùng tay vuốt lên khuôn mặt người đàn ông cô yêu thương đến mức phát thiên. “Em cũng yêu anh”. Cô thì thào. Nhưng yêu thì thế nào, yêu thì sẽ thế nào chứ. Chỉ yêu thôi, không đủ.
“Em ngủ với nó chưa”. Anh chậm rãi nhả ra từng chữ. “Với nó?”. Cô biết, nó trong miệng anh là người yêu mới của cô. “Với thẳng đàn ông ở cạnh em bấy lâu nay”. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, ghé sát vào tai anh nói nhỏ. “Ngủ thì sao, mà chưa ngủ thì sao”.
“Em không yêu nó”. Anh nói như khẳng định. Cảm nhận được sống lưng cứng đờ của anh, cô cười, lần này cô thắng. Rất lâu sau không thấy anh lên tiếng, cô thấp giọng hỏi. “Vậy anh ngủ với cô ta chưa”. Cô đang hỏi điều mà cô đã biết. Anh thở dài:
“Em biết mà”. Cô gật đầu: “Đúng thế, em biết”. “Vậy anh yêu cô ta sao?”. Anh nâng tay vuốt ve gò má ửng hồng của cô, chua xót lắc đầu. Nhìn thấy sự đau đớn trong mắt anh, cô nhắm mắt, cố gắng thu lại nước mắt. Nhưng đáng tiếc cô không thể, nước mắt lăn dài trên má.
“Anh không yêu cô ta, tại sao lại ngủ với cô ta”. “Anh xin lỗi”. Cô bật dậy xuống giường mặc quần áo. Để mặc anh đau đớn ngồi trên giường nhìn bóng lưng cô. Mặc quần áo chỉnh tề, cô đến bên cạnh giường. Cúi người đặt lên môi anh một nụ hôn, không mang theo dục vọng chỉ toàn là bi thương, đau đớn, là nỗi buồn chồng chất.
“Anh biết không, từ trước đến nay, anh luôn là người duy nhất”. Cô cầm túi sách chạy đi, đột nhiên cả cơ thể bị kéo lại, anh ôm chặt cô từ phía sau. Khóc nấc thành tiếng. “Anh xin lỗi, anh xin lỗi… Là anh sai, ngày ấy anh không nên bị cô ta mê hoăc. Anh không nên ngủ cùng cô ta, anh sai rồi, anh sai rồi em tha thứ cho anh đi.
Được không”. Cô giằng tay anh ra, quay lưng hét vào mặt anh, như đang moi toàn bộ ruột gan của mình ra nói cho anh biết. “Anh phản bội, anh lừa dối em còn chưa đủ sao. Anh lừa em bao nhiêu lần, em đều nhắm mắt tha thứ vì không muốn mất anh. Chúng ta ở bên cạnh nhau nhiều năm nhưng lại không bằng một người tình vài tháng của anh. Đêm nào em cũng ở nhà chờ anh, em chờ tới khi trời sáng vẫn không thấy anh trở về. Anh có biết em đau đớn biết bao nhiêu, em thất vọng thế nào không. Nhưng anh lại bỏ mặc nỗi buồn của em, anh chỉ quan tâm đến nụ cười của cô ta. Bây giờ anh nói quay về, quay về ư. Anh nhìn đi,ngày mai anh là chú rể, là chú rể là chồng của cô ta. Còn em sao lại trở thành kẻ ngoài cuộc, trở thành người dư thừa trong khi anh là của em, còn cô ta là kẻ chen chân vào”.
“Anh biết khi nãy lên giường với anh em cảm thấy ghê tởm nhường nào không. Em đã nghĩ cơ thể này, nụ hôn này, hay ánh mắt đầy dục vọng của anh dành cho em cũng giống như lúc anh nằm trên người cô ta có đúng không. Em ghê tởm khi nghĩ đến người đàn ông của em tay ấp môi kề với người phụ nữ khác. Anh biết em mệt mỏi nhường nào không?”. “Anh biết lỗi của anh, nhưng chẳng phải chúng ta chia tay nhau được vài tháng em đã có người yêu mới hay sao”. Anh ghen tị gầm lên. Sự chiếm hữu mạnh mẽ của anh không cho phép người phụ nữ mình yêu có thể bên cạnh người khác mặc dù cả hai đã chia tay.
“Mẹ nó, anh ấy chỉ là đồng ngiệp của tôi, tôi lừa anh đấy, tôi lừa anh vì tôi muốn anh phát điên. Anh thua rồi, lần này anh thua rồi”. Cô cười, nhưng không phải nụ cười hạnh phúc mà là cay đắng. Cô chạy đi như đang trốn khỏi sự thật rằng cô đã mất anh. Ngoài đường mưa tầm tã, tiếng sấm vang lên. Cô chạy như điên trên đường, mưa ướt đẫm mái tóc dài , lớp trang điểm nhòe đi. Cô dừng chân, ngồi gục xuống đất, co người lại ôm chặt lấy đầu gối của mình.
“Anh biết khi nãy lên giường với anh em cảm thấy ghê tởm nhường nào không. Em đã nghĩ cơ thể này, nụ hôn này, hay ánh mắt đầy dục vọng của anh dành cho em cũng giống như lúc anh nằm trên người cô ta có đúng không. Em ghê tởm khi nghĩ đến người đàn ông của em tay ấp môi kề với người phụ nữ khác. Anh biết em mệt mỏi nhường nào không?”. “Anh biết lỗi của anh, nhưng chẳng phải chúng ta chia tay nhau được vài tháng em đã có người yêu mới hay sao”. Anh ghen tị gầm lên. Sự chiếm hữu mạnh mẽ của anh không cho phép người phụ nữ mình yêu có thể bên cạnh người khác mặc dù cả hai đã chia tay.
“Mẹ nó, anh ấy chỉ là đồng ngiệp của tôi, tôi lừa anh đấy, tôi lừa anh vì tôi muốn anh phát điên. Anh thua rồi, lần này anh thua rồi”. Cô cười, nhưng không phải nụ cười hạnh phúc mà là cay đắng. Cô chạy đi như đang trốn khỏi sự thật rằng cô đã mất anh. Ngoài đường mưa tầm tã, tiếng sấm vang lên. Cô chạy như điên trên đường, mưa ướt đẫm mái tóc dài , lớp trang điểm nhòe đi. Cô dừng chân, ngồi gục xuống đất, co người lại ôm chặt lấy đầu gối của mình.
Cô bật khóc, nước mắt hòa cùng mưa, nỗi đau đớn dày xé tâm can. Nỗi thống khổ như muốn bóp chết cô. Người đàn ông cô yêu thương nhất lại là người làm cô đau đớn nhất. Anh nỡ sao, anh nỡ khiến cô đau đến như vậy sao. Cô biết, anh nỡ. Anh là người tàn nhẫn nhất. Là người vô tình nhất, lại là người cô yêu nhất. Ngày mai thôi, anh sẽ là chồng của người khác. Anh sẽ nắm tay người phụ nữ kia đi hết phần đời còn lại, không phải cô. Anh sẽ ở cạnh người anh không yêu, còn người con gái yêu anh mãi chỉ là quá khứ. Tình yêu chẳng lẽ luôn trái ngang như vậy, người yêu nhau gặp bao nhiêu sóng gió cữ ngỡ sẽ có thể cùng nhau đi đến cùng trời cuối đất. Đến lúc nhận ra, cả hai đã quay lưng rời đi được một đoạn đường rất xa rồi. Trước đây cô đã từng đọc được một câu, lúc đó chỉ cảm thấy hay, lúc này cô mới thấm thía được từng chữ của nó. “Đã không giữ lời, sao còn thề hẹn?”.
Chúng mình quan hệ đi e. A hứa, nhẹ thôi. – Lời nói dê bệ đầy ngọt ngào của tôi. – … – E sợ à? k đau đâu mà e. Nhé E vẫn lặng thinh, không nói gì.
Cơ thể e cũng hoàn toàn lặng thinh khi tôi cởi đến cái quần lót của e. Trong đầu tôi giờ phút đó chỉ là sự vui sướng, ham muốn sắp được thỏa mãn 1 cơ thể trắng nõn và trinh tiết đúng như tôi từng hi vọng. – A làm thật à? – E hỏi có vẻ ngượng ngùng. – Ừ e. Nhẹ thôi mà cưng. A sẽ làm cho cưng thích. -… Tôi không hiểu sự im lặng của e. Trước, tôi từng phá trinh 1 cô gái. Khi tôi đòi quan hệ, cô ấy mồ hôi đầm đìa, liên mồm nói rằng sợ đau.
Nhưng em..! Nhưng giây phút ấy tôi yêu e, mọi thứ thuộc về e, kể cả sự bí hiểm..đáng lẽ ra không nên có. Tôi bắt đầu. Sâu hơn 1 tí nữa. 1 lúc. Ôi, người con gái tôi yêu đâu còn trinh. Ôi, tôi đã nghĩ e sợ đau. Ôi, tôi là 1 thằng ngu. Tôi nhìn em trong sự thù hận và đôi mắt muốn giết e. – Anh…- Đôi mắt e mều máo nhìn tôi, 2 bàn tay búp măng của e nắm chặt lấy chăn. – Mẹ kiếp! Con đĩ ! – Không kìm được tức giận tôi chửi em. Em nhắm mắt lại, nhíu mày nhăn nhó. Tôi vẫn làm. Tôi làm mạnh hơn. Dường như tôi đang dồn hết bao cáu giận về việc e mất trih lên cơ thể em. Tôi căm phẫn vì để mất trinh tiết người mình yêu cho thằng khác. Tôi là 1 thằng đàn ông ích kỉ ! * Tôi và Linh quen nhau vẻn vẹn 1 tháng. Tối hôm đấy tôi dẫn em về nhà, không kìm được lòng tôi đã bế em lên giường. Sau đêm đó, nhiều lần tôi đã tự an ủi mình bằng việc thay đổi suy nghĩ về 2 từ “ trinh – tiết “. Tôi tự nghĩ, bây giờ trinh tiết của 1 con đàn bà không quan trọng bằng trinh phẩm của nó. Nó yêu ai thật lòng thì có thể quan hệ, có thể trao gửi cái nó gọi là trinh tiết đó cho người ta, tôi không nên đau đầu quá nhiều vì những con đàn bà tầm thường đó, tôi không nên tỏ ra khinh bỉ cái loại người đáng bị khinh bỉ như thế, tôi không nên gọi con đàn bà đó là .. con đĩ! Sau đêm đó, thái độ của em đối vs tôi cũng khác. E lặng đi, đôi mắt biết cười và đôi môi không bao giờ ngừng nghỉ đã không còn. Tôi đoán em tự ái về lời nói của tôi.
Tôi ôm em vỗ về, xoa đầu em đầy an ủi. Nhưng tận trong đáy lòng tôi, tôi cũng có suy nghĩ khác về em. Đĩ thì không hẳn, nhưng không phải là 1 người con gái trinh tiết như tôi từng tìm kiếm. Liệu tôi đã nên dừng lại hay tiếp tục tìm kiếm ? Câu hỏi đó luôn dày vò tôi từ trong giấc ngủ. Tôi yêu em. Phải, tôi đã từng rất yêu em. Tôi yêu đôi mắt trong long lanh của em. Ánh lên nhìn tôi như thèm khát, như ao ước, như muốn với lấy 1 ngôi sao. Tôi yêu làn tóc mềm mượt của em, nó làm tôi hạnh phúc mỗi khi vuốt nhẹ lên làn tóc ấy. Tôi yêu đôi tay búp măng của em luôn vuốt má tôi. Tôi yêu mọi thứ thuộc về con người của em. Nhưng liệu có phải, tình yêu đó chưa đủ lớn để vượt qua ngưỡng của của 2 từ “trih – tiết“ ??? Liệu có phải tôi yêu cái trinh tiết mờ ảo đó hơn 1 người con gái ??? * 2 tháng sau đó, tôi và em vẫn yêu nhau. Tưởng chừng giữa chúng tôi đã xóa tan mọi khoảng cách. 2 tháng hạnh phúc nhất đời tôi. Đã bao giờ bạn từng yêu 1 cô gái có đôi mắt to, long lanh, đen láy nhưng lại trong xanh – 1 màu xanh của trời, của gió, của hồn nhiên chưa? Đã bao giờ trong giấc mơ bạn từng yêu 1 cô gái có làn da ngăm đen, đôi má bầu bĩnh và đôi môi chu lên thật đáng yêu chưa? Chưa đâu. Vì cô ấy chỉ có 1 thôi. Và cô ấy là của tôi rồi. 2 tháng chúng tôi vui đùa bên nhau. 1 cảm giác bình yên như thế! Và cứ đều đều, 1 tuần 2 lần, 2 tháng 16 lần, tối thứ 7 và chủ nhật, chúng tôi là của nhau, cả đêm. Hạnh phúc nối hạnh phúc.
Tình yêu của tôi thật tuyệt. * Được gần 4 tháng, tối thứ 7, cô ấy cầm 1 tờ giấy xét nghiệm đưa cho tôi xem. “Kết quả: viêm âm đạo. Nguyên nhân: quan hệ mạnh, thô bạo, viêm nhiễm, không có những biện pháp phòng tránh hợp lý.” – Bác sĩ cũng bảo thêm là phải ngừng quan hệ ít nhất là nửa năm. Em sợ quá..Huhu. – Em nói trong nước mắt, Tôi ôm em. Hôn lên trán em. Em sống trong sợ hãi và thuốc được 3 tuần thì tôi bắt đầu có 1 cảm giác. Cũng không lạ, đơn giản vì là giống đực, đang được phục vụ ******** nhiều như thế bỗng dưng bắt tôi dừng lại. Tôi chán! Phải, đúng là cảm giác chán của 1 thằng đàn ông đầy dục vọng! Tôi thấy chán em! Nhìn thấy cơ thể em, tôi thèm muốn nhưng lại nghĩ đến chuyện không được quan hệ, tôi lại nản. Tôi tránh mặt em. Tránh gần gũi với em. … Tôi cất chiếc nhẫn kim cương chưa 1 lần được ngỏ lời vào trong ngăn kéo. Đóng sập cửa, tôi như đang muốn đóng lại cái khoảng trống trong tiềm thức của tôi. Tôi lên bar. Thằng bạn thân chút rượu cho tôi. Tôi say mềm trong chai Remi’ 40 độ. Đêm hôm đấy, thằng bạn dẫn tôi vào 1 nhà nghỉ, tôi vẫn nhớ số phòng 101 có 1 cô thiếu nữ mặc quẩn bò, áo phông trắng đang ngồi sẵn trong đấy. Để làm gì? Để đợi tôi? Rồi thằng bạn tôi đóng cửa, để lại tôi và cô bé đó. Tôi và em ********! Sáng hôm sau tỉnh, tôi thấy mình đang nằm giữa 1 đống chăn gối và 1 vũng máu đã khô, bên cạnh là 1 cô gái không mặc gì. Tôi gọi em dậy. Em nói, đêm qua tôi đã phá trinh em. Tôi bắt đầu nhớ lại mấy tiếng trước. Cái cảm giác thích thú và thèm khát sống lại trong tôi. Tôi ******** với 1 cô gái còn trinh. Tôi thấy sung sướng. – Em tên là gì? – Tôi hỏi nhỏ. – Em tên Trang. – Linh, à nhầm, Trang, em bao nhiêu tuổi rồi? – Em 20, anh 22 rồi phải không. Sao anh lại gọi nhầm em là Linh? – Ừ. Anh 22. Không có gì đâu em. A nhầm với tên người yêu anh. – Người yêu anh ??? – Trang ngạc nhiên nhìn tôi. – Ừ, à mà không, người yêu cũ – Tôi gãi đầu trả lời em.
Tôi cũng không biết lúc đó mình đang nghĩ gì nữa. Có thể là 1 chút tham lam tăng cao, hay là lòng ích kỉ quá đỗi tầm thường của những thằng đàn ông như tôi. Có lẽ là cả 2. Tôi hẹn Trang đi ăn tối và hẹn em nhớ ăn mặc đẹp. Về đến nhà, tôi mở ngăn kéo lấy chiếc nhẫn kim cương đã từng có nhiều dự định của mình nhét vào túi áo vét và lên xe. Tôi đến nhà Linh. – Em ốm à? Nhìn em gầy đi. – Tôi bàng hoàng khi nhìn thấy Linh trong khuôn mặt khá tiều tụy. – Em đỡ rồi. Em không sao. A vào nhà đi. Tôi ôm nhẹ lấy em. Niềm hạnh phúc trước kia của tôi đâu rồi? – Mình xa nhau nhé! – Tôi nói khẽ với em. Tôi buông em ra. Đi thẳng. Tôi không dám quay đầu lại nhìn. Vì tôi biết, người yêu của tôi, con đĩ của tôi, là 1 người rất yếu đuối. Tôi biết em sẽ không níu kéo tôi đâu. Vì tự trọng của em cao lắm. Và tôi cũng biết, em sẽ khóc nhiều lắm, khóc đến gầy cả người đi mất. Tôi thấy mình là 1 thằng khốn nạn. Tôi thấy thương em. Nhưng lòng thương và tình yêu đó không vượt qua được sự ích kỉ trong bản chất con người tôi. Tối. Sau khi ăn tối với Trang. Tôi cầu hôn em bằng chiếc nhẫn đáng lẽ là của Linh. Em vui vẻ đồng ý. Nhưng em bảo em cần 2 năm để hoàn thành chương trình hoc của mình. Tôi chấp thuận. Nhưng thực sự, đến cái giờ phút tôi cầu hôn Trang, người mà con tim tôi hướng đến vẫn chỉ là Linh. Tôi mong đợi gì ở Trang thế? 1 cô gái hoàn hảo hơn Linh? 1 cô gái tôi đặt nhiều tình cảm hơn Linh? hay chỉ vì Trang là 1 cô gái..còn trinh?!? Đêm. Tôi không ngủ được. Hút gần hết 1 bao thuốc rồi còn đâu. Tôi nhớ. Nhớ ai? Nhớ Linh – 1 cô gái long lanh sức sống, 1 cô gái có đôi mắt biết cười, 1 cô gái có khuôn mặt phúc hậu, luôn rạng rỡ khi nhìn thấy tôi. Không biết bây giờ em thế nào. Tôi không đủ can đảm nhắn tin cho em, tôi biết mình tồi như thế nào. Tôi chỉ biết chắc chắn 1 điều, tôi đã gây ra cho em căn bệnh quái quỉ, và tôi đã bỏ rơi em trên con đường của hạnh phúc. Thêm 1 điều nữa là em đang khóc. Nhớ Trang – 1 cô gái trinh tiết, trong trắng, 1 cô gái tôi chưa biết gì nhiều ngoài 1 **********. Tại sao thế? Tại sao tôi lại quan tâm đến cái ********** mỏng manh đó nhiều đến thế, nó đâu quan trọng bằng tình yêu và nhân phẩm của 1 người con gái. Tại sao thế? Tại sao tôi khốn nạn đến thế? * Trong quãng thời gian chờ đợi em, tôi phát hiện ra em cũng thật sự đáng yêu. Đôi mắt của em không long lanh như của Linh như em có đôi mắt của phẳng lặng. Em không nói nhiều như Linh, không vui tính như Linh nhưng em có chiều sâu hơn. Tôi nghĩ thế, hoặc có thể có những suy nghĩ của riêng Linh mà tôi chưa đoán đươc. Lúc nào ở bên cạnh Trang, tôi cũng nghĩ đến Linh, so sánh giữa 2 người, tôi tìm kiếm 1 điểm Trang hơn Linh, đang tìm, và có lẽ là chưa có. Hôm đó là 1 chiều mưa. Tôi và Trang đi chung trong chiếc ô sẫm màu trên con đường gần nhà để ra siêu thị. Ngẩng mặt lên, tôi bỗng nhìn thấy 1 cô gái, lòe xòe trong chiếc váy bầu, đi cạnh và khoác tay 1 ông mặc đồ vét đen đội mũ che mặt. Là em, là Linh. Em nhìn tôi, nhìn Trang, đầy kinh ngạc, e nhoẻn miệng cười, 1 nụ cười không phải của em. Rồi em đi thẳng. Tôi sững người. 8 tháng không gặp em rồi còn gì. Em khác quá. Đôi mắt của em thâm quầng và không còn là đôi mắt của ngày xưa nữa. Và em đang có bầu. Với ông già đi bên cạnh sao? Em yêu ông ta ư? Vì cái gì thế? Vì tiền à? Yêu thằng già như thế thì chỉ vì tiền thôi chứ còn sao nữa. Tôi cười nửa miệng thay cho sự khinh bỉ đến 1 người con gái tôi từng yêu. Trang hỏi tôi: – Ai thế anh? – 1 con đĩ hám tiền e ạ. Sau hôm đó, tôi cũng nghĩ đến Linh đôi ba lần. Rằng là tôi không ngờ Linh là người như thế, rằng là may sao ngày xưa tôi bỏ Linh. Đáng khinh quá. * Thấm thoát đó mà đã hơn 1 năm. Gia đình tôi và gia đình Trang đã bàn ngày cưới, chờ Trang tốt nghiệp là cưới luôn. Tôi đã quen dần với việc có Trang.
Chúng tôi hay đi dạo, đi xem phim, đi ăn uống. Và chuyện chúng tôi ******** là thường xuyên. ******** với Trang, tôi thấy sung sướng vì tôi là người nắm giữ ********** của em. Chúng tôi, nói chung cũng hạnh phúc. Hi vọng cưới xong sẽ hạnh phúc hơn. Nhưng phải nói thật là tình cảm tôi dành cho Trang thì cũng có, nhưng không nhiều. Có lẽ là vì tình yêu của chúng tôi bắt đầu không phải vì tình cảm của 2 bên mà là vì em còn trinh tiết. Tôi đã từng nghĩ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nên tôi vẫn đang hi vọng vào 1 cuộc hôn nhân nhanh chóng. Tôi nghĩ vậy! * Ngày cưới. Trước khi đến giờ cưới, tôi đi ra ngoài lang thang 1 mình. Buồn cười quá, cái ngày tôi mong chờ đã đến rồi cơ mà. Tại sao tôi lại thấy ngột ngạt và bức bối đến thế? Phải chăng vì tôi không thực sự hạnh phúc hay vì tôi là thằng ngu dốt và ích kỉ? Không biết giờ này Linh đang làm gì? Bỗng dưng câu hỏi đó hiện lên trong tôi. Em có đang nhớ đến tôi không? Đã bao lâu rồi tôi không được nói chuyện với em? Bao lâu rồi tôi không được nhìn sâu vào đôi mắt long lanh biết cười ấy? Bao lâu rồi tôi không được vuốt nhẹ vào đôi gò má bầu bĩnh đáng yêu của em? Bao lâu rồi kể từ ngày tôi bước đi? Nhưng tại sao em lại như thế? Tại sao em lại mất trinh trước khi ******** với tôi? Tại sao em lại yêu 1 thằng già vì tiền? Tại sao thế hả em? Trong lúc đang mụ mị đầu óc với hình ảnh Linh, tôi bỗng nhìn thấy em. Phải, đó là em. Như 1 thiên thần đang đứng trước mặt tôi. Chiếc váy xanh xòe dưới chân và bay nhẹ theo hướng gió thổi. Đôi mắt long lanh những giọt sương, nụ cười hiền hậu như 1 áng cầu vồng giữa mùa đông buốt giá. Đúng là em rồi, người con gái trong tôi. Nhẹ nhàng và đầy sức sống. – Anh không vào chuẩn bị lễ cưới à? – Em cười mỉm với tôi. – Ừ ừ, anh hơi mệt nên đi dạo 1 lúc cho thoáng. Sao em lại ở đây? – Tôi gãi đầu. – Em muốn gặp anh. – Gặp anh ư? Để làm gì hả em? – Tôi ngạc nhiên. – Em muốn thơm anh 1 cái trước khi anh chính thức là của người khác, được không? Thơm nhẹ 1 cái thôi – Đôi mắt em đầy sự nài nỉ. Tôi đồng ý. Em kiễng chân lên thơm tôi, sao thế này, cái cảm giác của 2 năm trước đây bỗng dưng lại ùa về trong tôi, cái cảm giác ngọt ngào của hạnh phúc, em là ai thế? Thiên thần trong tôi ư? Rồi bỗng em cắn vào má tôi. Tôi đau quá nên ủn em ra. – Cô điên à? – Tôi hét lên. – Em xin lỗi. Má anh chảy máu rồi, để em lau cho. Em lấy chiếc khăn trong túi ra thấm máu cho tôi. – Xong rồi, sao nữa không, đủ chưa, cô điên rồi – Tôi nói thẳng vào mặt em như vậy rồi chạy đi không định hướng. Em đang chạy theo tôi. Tôi như thằng mất hồn, lao đi trong vô thức. Tôi chạy qua đường. Ôi, xe ô tô, ôi, đừng, dừng lại đi!!!!!!!!!!!!! * Mở mắt ra, tôi đang mặc bộ quần áo trắng muốt của bệnh viện. Trên đầu là vết băng bó. Bên cạnh là Trang đang gục mặt xuống giường. Tôi vẫn hoa mày chóng mặt, tôi lay Trang dậy: – Ôi, anh tỉnh rồi à? – Trang mừng rỡ hỏi tôi. – Anh đang ở đâu? Sao lại thế này? – Tôi nhíu mày hỏi. – Anh đang ở trong viện. Anh hôn mê 4 hôm rồi. – Tại sao lại như thế. Kể rõ ràng ra cho anh nghe. – Cách đây 4 hôm thì có 1 bác sĩ gọi điện cho mẹ, bác sĩ bảo mẹ vào viện gấp, anh đang nằm trong viện. – Rồi sao? – Cả nhà chạy vào trong lo lắng. Bác sĩ nói người dân xung quanh đây đưa anh vào viện rồi kể là anh chạy qua đường, suýt nữa bị ô tô đâm, may mà có 1 người con gái mặc váy xanh chạy vào ủn anh ra, anh chỉ bị đập nhẹ đầu xuống đường thôi chứ không sao. – Thế còn cô gái kia? – Cô ấy bị nặng lắm, nằm bất tỉnh bên kia. Rồi tôi đứng ngay dậy, chạy một mạch sang bên đó. Nhưng không thấy ai. Tôi hỏi y tá. Cô ấy bảo: – Bệnh nhân Linh đã rời viện sáng nay do yêu cầu của gia đình. – Cô ấy bị nặng không chị? – Tôi sốt sắng hỏi. – Nặng, khó mà qua được. Tôi không tin vào những gì mình nghe được, ngồi bệt xuống sàn trong sợ hãi. Tôi vội vã chạy thật nhanh ra ngoài bắt taxi đến nhà Linh. Ngồi trên taxi, tôi bứt rứt khó chịu không yên, tôi thấy mình có lỗi, tôi đã làm gì với Linh thế này. Tôi đã rời xa em chỉ vì 1 chữ trinh ư? Ôi, tôi hận chính bản thân mình, tôi là 1 thằng khốn nạn nhất trên đời này. Tôi đã bỏ mặc bao quan tâm, lo lắng và chăm sóc của em trước đây để chạy theo 1 thứ ảo tưởng. Tình yêu ư? Tôi đã bao giờ yêu chưa thế? Đã bao giờ thật sự nghĩ cho em chưa? Lúc nào cũng thế, lúc nào cũng là em, em luôn âm thầm đi theo tôi, bảo vệ và luôn dõi theo từng bước chân của tôi. Em mà có mệnh hệ gì thì làm sao tôi sống được. “ Tôi cần em, cần hình bóng của em, tôi sẽ không bao giờ đánh mất nó nữa, hạnh phúc của tôi, tình yêu của tôi, hãy về với tôi em nhé, tôi đến đây, tôi đang đến rồi, em đợi tôi nhé, tôi yêu em, Linh ơi” Xe dừng, cắt ngang dòng suy nghĩ, tôi lao thẳng vào nhà em. Ngôi nhà lạnh lẽo quá. Yêu em bao lâu nhưng tôi chưa từng 1 lần đến nhà em. Tôi bấm chuông. 1 người đàn ông mặc đồ vét đen xuống mở cửa cho tôi. Lại là thằng già đã từng đi với em, hắn đến đây làm gì? – Cháu vào nhà đi – hắn nói với tôi. Lên phòng Linh, tôi thấy em nằm trong im lặng, nhìn giống như đang ngủ, khác 1 điều, là em được phủ khăn trắng toàn thân. Tôi chạy tới em, lao vào em, ôi, người con gái tôi yêu. – Em tỉnh lại đi, tỉnh lại với anh đi, nhìn anh đi, 1 lần thôi, 1 lần thôi để anh được nhìn thấy đôi mắt long lanh của em. – Lần đầu tiên tôi khóc, lần đầu tiên giọt nước mắt của 1 thằng đàn ông chảy xuyên suốt trong cơ thể tôi. – Em à, em nghe anh nói không, anh cần em, anh cần tình yêu của em, cần nụ cười của em, đừng xa anh, đừng bỏ rơi anh, chúng mình sẽ cùng nhau đi tiếp trên con đường tình yêu mà anh đã hứa với em. Em nghe không, Linh ơi!!!!!!!!! * Tôi gào thét tên em trong câm lặng. Người con gái của tôi. Hạnh phúc của tôi. Cuộc sống của tôi. Tôi tự chửi mình là thằng khốn nạn, chó má. Tôi yêu em. Tôi cần em. Chưa khi nào tôi cần em đến như thế. Thượng đế đã mang em đến bên tôi và kéo em ra khỏi cuộc đời tôi 1 cách nghiệt ngã. Về với anh đi em. Đừng im lặng như thế. Anh đã sai, anh muốn được sửa sai nhưng anh không thể nữa rồi. Em không muốn nhìn mặt anh nữa sao? Em là ai thế Linh? Thiên thần nhỏ bé trong cuộc đời mênh mông của anh ư? Không phải! Em là thiên thần đáng yêu và đáng để yêu mà anh đã từng tìm được. Anh sẽ phải bước tiếp như thế nào khi em dừng lại? Anh xin lỗi, anh hiểu rồi, anh đã hiểu nỗi đau của em khi anh rẽ sang 1 ngả đường khác, để em lạc lõng trên đoạn đường còn lại. Giá như ngày xưa em đừng đến. Giá như ngày trước anh không như vậy. Em à. Anh phải làm sao? Tại sao lại ra nông nỗi này? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại ai? * – Cháu sang bên này, bác có chuyện muốn nói. – Lão già mặc vét đen nói với tôi. Tôi cũng không đủ sức chửi rùa lão nữa. Tôi kiệt quệ rồi. Phòng khách. – Cháu là bạn Linh phải không? – Lão hỏi tôi. Tôi không trả lời. – Bác là bố Linh. Tôi giật mình. Nhìn lên ông, nhìn chằm chằm vào con người ấy. Lần đầu tiên tôi bắt gặp đôi mắt thứ 2 có giọt sương trong đôi mắt. Ôi, ông là bố của Linh, vậy mà lúc đầu tôi lại nghĩ ông là thằng cha Linh cặp kè vì tiền. Linh ơi, anh lại hiểu sai cho em rồi. Anh lại mắc sai lầm lần nữa rồi. – À, dạ vâng. – Tôi ấp úng trả lời. – Chắc cháu chưa biết nhiều về gia đình Linh. Nó mặc cảm về gia đình nên ít kể với mọi người. Đúng là lần nào tôi hỏi về bố mẹ Linh, em đều im lặng. – Linh mất mẹ từ nhỏ, đẻ Linh xong được mấy phút thì mẹ Linh qua đời. Linh chỉ có mỗi bác là chỗ dựa, nó thiệt thòi lắm cháu ạ. – Ông nói tiếp. Tôi chưa bao giờ nghĩ Linh lại ở trong hoàn cảnh như thế, tôi và em quen nhau hơn 2 năm rồi nhưng gần như chả biết gì về em cả. Cũng phải thôi, tôi đã bỏ rơi em đi mà. – Nhưng hơn 1 năm nay Linh có thêm 1 chỗ dựa nữa. Cháu có biết là ai không? Tôi ngạc nhiên hỏi: – Ai thế ạ? – Cu Tí ơi, xuống đây ông hỏi cái này. – Ông hét vọng lên trên. Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì thì chưa đầy 1 phút sau có 1 thằng nhóc bụ bẫm chạy lạch bạch xuống. – Dạ, con chào chú – Thằng bé chào tôi bằng giọng đáng yêu quá. Ô kìa, đôi mắt của nó, đúng rồi, lại là đôi mắt đó, đôi mắt long lanh như giọt sương và luôn ẩn chứa 1 nụ cười trong đó. – Con đừng chào chú, chào bố đi con. – Ông lão nói với thằng bé. Tôi giật mình. Trợn tròn mắt lên, cái gì thế, ông lão làm sao à. Bố ư? Haha. – Đây là đứa con trai của cháu và Linh. – Ông nhìn vào đứa bé. – Bác nói đùa cháu à. Của cháu với Linh ư? Không phải đâu? Cháu chưa bao giờ nghe Linh nhắc đến. – Tôi vừa nói vừa cười và vừa bàng hoàng. – Cháu không tin cũng phải thôi. Nhưng cháu phải nghe bác nói. Sau khi cháu và Linh chia tay, Linh đi xét nghiệm thì đã có thai. Nó nói với bác. Lúc đầu, bác lo lắng và bắt nó phá. Nhưng nó bảo dù như thế nào nó cũng phải giữ bằng được đứa con này. Cho đến tận 9 tháng sau, thì nó đẻ ra Cu Tí đây. – Nhưng đây chắc gì đã là con cháu? – Tôi vẫn nửa tin nửa ngờ. – Cháu có nhớ cách đây 4 hôm Linh thơm lên má cháu không. Lúc đấy, nó cố tình cắn vào má cháu để má cháu chảy máu, rồi lại thấm máu vào khăn của nó. Cho đến tận lúc nó hôn mê, tay vẫn nắm chặt khăn, bác là người cầm chiếc khăn đó đi xét nghiệm ADN, kết quả vẫn còn đấy, cháu đợi bác. Tôi sững sờ, chân tay run lẩy bẩy. Con tôi ư? Con trai tôi ư? Thật không thế? Tôi làm bố rồi ư? Gì thế? Tôi còn chưa cưới mà. Tôi liếc mắt nhìn sang Cu Tí. Nó đang nhìn tôi bằng 1 ánh mắt tò mò, đôi lông mày của thằng bé hơi nhíu lại. Ôi, nó bụ bẫm thật. Nó là con tôi đấy, con tôi thật đấy. Tôi khẽ hỏi: – Cháu tên là gì? – Dạ, con tên Cu Tí – thằng bé nở 1 nụ cười, đúng là nụ cười thiên thần đó rồi, nụ cười mang lại áng cầu vồng cho mọi người, nụ cười tôi hằng tìm kiếm 2 năm nay và tôi cứ lỡ mình vừa đánh mất nó. Tôi tìm lại được rồi sao? – Không, chú hỏi tên thật của con cơ. – Dạ, con không biết, ai cũng gọi con là Cu Tí, mẹ con gọi thêm 1 tên nữa là Tí Thối. – giọng thằng bé đáng yêu quá, ngờ nghệch của trong sáng, ngốc nghếch của trẻ con, và đứa bé có 1 điều gì đó rất đặc biệt, đủ để làm tôi trong lúc tuyệt vọng nhất thì lại nhoẻn miệng cười. Bố Linh đi xuống. Ông đưa cho tôi tờ xét nghiệm ADN. Đứa bé đúng là con tôi rồi. Tôi ôm chầm lấy nó. – Con ơi! Con của bố ơi! Tôi gọi tên thằng bé trong hạnh phúc, trong sợ hãi, trong bất ngờ và có lẽ là trong cả 1 sự tiếc nuối nữa. Tôi sẽ trân trọng đứa bé này, giống như đã từng hứa với Linh vậy. Nhưng lần này tôi sẽ không đánh mất hạnh phúc của mình như vậy nữa đâu. Trinh tiết ư? Cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi. Chỉ có thằng nào điên dồ như tôi mới bỏ người mình yêu vì cái trinh tiết đó. Tôi đã sai lầm nặng quá. “ Em ơi, em có thấu hiểu được suy nghĩ của tôi không? Em hãy tỉnh lại đi. Hãy cùng tôi làm lại 1 lần nữa, chúng ta có 1 đứa con làm cột mốc, ta sẽ đi lên từ đó. Em ơi, làm ơn, thiên thần của tôi ơi, hãy về với tôi đi em”. – Cháu đọc cái này đi. Đây là bức thư Linh viết cho cháu đêm hôm qua, nó đã cố dùng chút sức lực yếu ớt của mình để viết cho cháu những dòng cuối cùng. Tôi mở lá thư. Những dòng chữ không quá mức nguệch ngoạc nhưng không được nắn nót. Phải thôi, em viết cho tôi trong tuyệt vọng mà. “ Hà nội. Đêm. 2h sáng. Anh ơi, giờ này anh đang làm gì? Anh có đang nghĩ đến em không? Chúng mình xa nhau được 2 năm rồi anh nhỉ. 2 năm em sống trong chờ đợi, nhưng cho đến khi em chết người em yêu vẫn không quay về với em. Không có em, anh sống ra sao? Em nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của anh trong giấc mơ của em, vẫn nụ cười ấy, vòng tay ấy, ấm áp và nhẹ nhàng, nhưng lại là cùng với 1 người con gái, không phải em. Anh đang ở đâu thế người em yêu? Sao anh lại biến mất khỏi cuộc đời em 1 cách như vậy? Em làm gì sai à? Em chưa đủ tốt hả a? Hay chỉ đơn giản vì em là cô gái không còn trinh? Không, không phải thế đâu, em hiểu người em yêu mà, anh không bao giờ như vậy, em tin anh. Em yêu anh. Em nhớ anh. Em cần anh. Quay về với em đi được không. 2 năm, 2 năm rồi em gào thét tên anh trong điên dại. 2 năm rồi em lặng bước trên con đường mùa đông lạnh lẽo mà anh hứa sẽ mãi đi bên cạnh em. Em sẽ mãi yêu anh. Yêu anh trong từng hơi thở. Từng nhịp đập. Từng nhịp một…từng nhịp cuối cùng trong em. Em vẫn sẽ đợi anh. Đợi anh. Thể xác em tan biến thì linh hồn em sẽ đợi. Về với em đi anh. Cho em được YÊU anh. Được BÊN anh. Nhẹ thôi. Khẽ thôi. 1 lần thôi. Cho em được bên anh. Cho nước mắt em ngừng chảy. 2 năm qua đầu óc em quay cuồng trong nước mắt. Cho em được ôm anh, em muốn được cảm nhận hơi ấm bốc lên từ sự yêu thương. Cho em được dựa nhẹ vào vai anh, đủ để em cảm nhận em còn anh. Đừng bao giờ nói câu “ Mình xa nhau nhé” Đừng. Đau lắm. 1 câu nói giết chết 1 con người anh biết không. Anh đang ở đâu. Có nhớ em không. Em nhớ anh. Người em yêu. 1 nửa của em. Cuộc sống của em. Về với em đi anh. Xin anh. Làm ơn…”